Như thể ngày đó gặp anh chỉ là một khúc nhạc đệm ông trời vô tình an bài,mấy ngày tiếp theo Hạ Tử Du lại khôi phục cuộc sống yên tĩnh an nhàn.
Nghe nói Đàm Dịch Khiêm không có thời gian rảnh để du lịch định ở đây chơivới bạn gái mấy ngày, ai ngờ Đàm Dịch Khiêm và Đan Nhất Thuần đến Malekhông tới hai ngày đã rời đi, Robert không giải thích nguyên nhân với Hạ Tử Du, nhưng Hạ Tử Du gần như cũng đoán được.
Hạ Tử Du lại cảmthấy như vậy rất tốt, dù sao tình cảm hai người cũng quá rối rắm, nếu đã không tới được với nhau, không thấy mặt dù sao vẫn đỡ lúng túng hơn.
Sau khi Đàm Dịch Khiêm rời khỏi khách sạn, Giản Nhược vô tình nghe tập thểnhân viên phục vụ khách sạn đắm đuối nhắc tới Đàm Dịch Khiêm, Giản Nhược nhất thời vừa ảo não, trách cứ Hạ Tử Du, "Trời ơi trời, Tử Du, ngày đóĐàm Dịch Khiêm đi qua cách chỗ tôi không tới 20m, mà cô lại không nóitiếng nào với tôi sao?"
Trời mới biết, ngày đó ở hải vực nướccạn, cô đang đắm chìm nhìn cá nhiệt đới chợt nghe Hạ Tử Du gọi, cô vừamới ngước mắt lên đã chú ý tới bóng lưng nam tính cao ngất lẫm liệt đang ôm một cô gái mặc quần trắng rời khỏi...... Cô không bị cảnh tượng hình ảnh nam nữ lãng mạn đi dạo trên bãi biển hấp dẫn, mà bị bóng lưng hoànmĩ phong độ của người đàn ông làm cho kinh hoàng. Chưa từng có người đàn ông, chỉ cần bóng lưng cũng có thể tản mát ra vẻ lãnh ngạo và tôn quý,làm trái tim dễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-anh-va-em-quai-quai-bang/1488465/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.