Hai ngày sau
“Dì Lô, con về rồi”
Dì Lô đi ratừ phòng bếp, ra hiệu “Suỵt” với Hạ Tử Du. “Liễu Nhiên vừa ngủ, đừng làm nó tỉnh giấc…”
Hạ Tử Du nhẹ nhàng đi vào phòng con, liếc thấy Liễu Nhiên đang ngủ sau, cô mỉm cười thỏa mãn.
Nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, Hạ Tử Du vừa tới phòng khách đã ngửi thấy mùi thơm, trong mùi thơm còn thoang thoảng mùi thuốc bắc mà cô không thíchlắm.
Hạ Tử Du đi vào bếp, liếc thấy bóng dáng bận rộn của dì Lô,cô nghi ngờ “Dì Lô, dì đang nấu ăn sao?” Lúc này hình như chưa tới giờnấu cơm.
Dì Lô cười nói “Dì nấu canh cho con.”
Hạ Tử Dukhông hiểu cau mày “A, trong canh có thuốc bắc?” Dì Lô nấu canh rấtkhéo, cho nên nửa năm qua cô đã được dì Lô nuôi trắng trẻo khỏe mạnh,nhưng dì cũng luôn biết cô thích hay không thích gì.
Dì Lô cẩn thận cho canh nóng vào bình giữ nhiệt, khẽ cười nói “Canh này không phải cho con uống.”
“Hả?” Hạ Tử Du giật mình kinh ngạc.
Dì Lô vặn chặt nắp bình giữ nhiệt, nói chậm rãi “Con mang canh đến bệnhviện cho Tổng giám đốc Kim đi. Cậu ấy bị thương nắng thế, nghe nói đạncòn làm tổn thương xương đùi, trong canh có bỏ thuốc bắc, có lợi cho sựphục hồi cơ thể của cậu ấy.”
Hạ Tử Du nhận lấy bình giữ nhiệt, chợt hiểu ra. “Hóa ra là canh cho Trạch Húc”
Dì Lô gật đầu “Đúng vậy, người ta vì chúng ta mà bị thương nặng như vậy,bây giờ lại không có ai ở bên chăm sóc, đương nhiên chúng ta phải làmrồi.”
Hạ Tử Du gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-anh-va-em-quai-quai-bang/1488439/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.