Ban đêm, tại khách sạn Tứ Quý.
Đàm Dịch Khiêm chán chường một người một bóng đìu hiu cô quạnh đứng trước cửa sổ.
Mỗi lần đứng đây, trong lòng anh đều lộn xộn phức tạp, anh hi vọng khônggian rộng lớn này sẽ khiến cho nội tâm mình được yên tĩnh.
Những lời của chị Dư lại luẩn quẩn trong đầu anh…
Ngài tha thứ cho Cô Đường hết lần này đến lần khác nhưng chỉ vì một lỗi lầm cô Hạphạm phải khi còn bé lại không cho cô ấy một cơ hội giải thích…
Đối với Hạ Tử Du, anh thật sự quá mức tàn nhẫn như chị Dư nói sao?
Anh là một thương nhân, anh phải có bản tính giảo hoạt gian trá của mộtthương nhân, anh không dễ dàng tin ai, hơn nữa luôn phải đề phòng nhữngcạm bẫy luôn rình rập quanh mình, chính vì thận trọng như thế, anh mớicó thể đưa Đàm thị phát triển như ngày hôm nay…
Anh thừa nhận mình không phải là người tốt, lúc định tội cho Hạ Tử Du, anh cũng quyết định sẽ đưa cô vào đường cùng.
Sau khi kế hoạch anh vạch ra tiến triển thuận lợi, lòng dạ anh cố tình che giấu cô cũng không thể nhận ra được…
Rốt cuộc, anh tấn công theo kế hoạch hết lần này tới lần khác, trái tim cô đã dần nghiêng về anh.
Anh không thể phủ nhận thân thể cô có một ma lực hấp dẫn mình, làm anh trầm hãm, nhưng quyết tâm trả thù cô chưa bao giờ dao động, hơn nữa sau khithấy sự đau khổ của Đường Hân ở Mỹ, anh dường như không thể tự chủ, chođến ngày anh biết cô mang thai.
Anh vẫn nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-anh-va-em-quai-quai-bang/1488430/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.