Khuôn mặt Đường Hân đầy nước mắt, uất ức nói “Làm sao anh nói đi là đi ngay chứ…”
Đàm Dịch Khiêm nói lạnh nhạt “Anh tưởng em không muốn gặp anh”
Đường Hân vội vàng kéo tay Dịch Khiêm đi vào phòng, ngữ điệu khó nén chua xót “Anh biết là em đang dỗi mà…”
Đàm Dịch Khiêm ngồi trên chiếc ghế salon duy nhất trong phòng Đường Hân, bình tĩnh hỏi “Chuyện gì làm em tức giận như vậy?”
Đường Hân xổm tựa vào giữa hai chân Đàm Dịch Khiêm, mắt lại bắt đầu rơi lệ“Dịch Khiêm, anh bảo em thử chấp nhận chuyện anh và Tiểu Du có con vớinhau, nhưng em không sao chấp nhận nổi… Chỉ vừa nghĩ đến đứa bé kia, emđã nghĩ ngay đến cảnh anh và tiểu Du thân mật… Em đang nghĩ, nếu sau này mang đứa bé kia về, sau này chúng ta sinh con thì sẽ phải chung đụngvới nó thế nào?”
Đàm Dịch Khiêm nói chậm rãi “Cho nên, ý của em là…”
Đường Hân quyến luyến đưa tay ôm đùi Đàm Dịch Khiêm, giọng nói nức nở “Đứa bé ra đời là ngoài ý muốn, mà Tiểu Du lại ngang nhiên lợi dụng đứa bé nàyđòi anh năm mươi triệu, nếu cô ấy không thèm để ý đến nó, tại sao anhphải để ý như vậy? Chẳng lẽ vì nó là con anh và cô ấy?”
Đàm Dịch Khiêm khẽ chau mày “Em muốn anh bỏ rơi đứa bé này?”
Đường Hân chậm rãi cúp mắt, chua xót nói “Em biết mình yêu cầu như thế là ích kỷ, nhưng em chỉ muốn suy nghĩ cho tương lai của chúng ta…”
ĐàmDịch Khiêm nhẹ nhàng nâng cằm Đường Hân lên, dường như có vài giây nhìncô thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-anh-va-em-quai-quai-bang/1488429/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.