Đàm Dịch Khiêm nói lịch sự “Làm phiền cô”
Lúc này mới kịp phản ứng, cô định gọi Lô Di lại. Như lường trước sự việc,Đàm Dịch Khiêm đã nhanh hơn một giây ghé vào tai cô nói “Cô ra khỏi bệnh viện chắc cũng nhìn thấy viện trưởng đã chăm sóc cô… Tôi nghĩ cô cũngkhông muốn bà ấy gặp chuyện không hay.”
Hạ Tử Du nghiến răng nghiến lợi “Anh….”
Đàm Dịch Khiêm cười thản nhiên, đi theo Lô Di. Thực ra Đàm Dịch Khiêm chỉlệnh cho hai vệ sĩ ngăn cản viện trưởng Trần quay lại bệnh viện chứkhông làm gì hại đến bà.
Hạ Tử Du cắn chặt môi dưới “Hèn hạ”
--- ------ ---
Bên trong phòng sinh hoạt chung, Đàm Dịch Khiêm cuối cùng cũng nhìn thấy con gái đang chơi đùa bên hai rổ bóng xanh.
Lô Di cúi người bế lên bé gái ham chời mồ hôi ướt đầy đầu “Bảo Bảo ngoan, ba mẹ con tới rồi…”
Thấy nét mặt con bé, Đàm Dịch Khiêm thoáng giật mình, dường như rất khó tin.
Con gái bé nhỏ như vậy, lại rất xinh đẹp đáng yêu… Hai bàn tay nhỏ xíu mậpmạp, khuôn mặt bụ bẫm trắng hồng, mải đùa nghịch mồ hồi đầy đầu.
Hạ Tử Du bước lên đón con từ tay Lô Di “Bảo Bảo”
Bảo Bảo mở to đôi mắt tròn xoe, ngây ngô nhìn Đàm Dịch Khiêm.
Lô Di cười nói “Bảo Bảo rất giống cha, nhất là đôi mắt.”
Mọi người luôn cho răng con bé có lông mi dài là di truyền từ mẹ, nhưng khi gặp cha con bé thì mới biết nó thừa hưởng từ cha…. Tóm lại rất xinhđẹp.
Đàm Dịch Khiêm nhìn con bé không chớp mắt, trong lòng dâng lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-anh-va-em-quai-quai-bang/1488422/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.