Giây phút nhìn thấy dì Lưu, Hạ Tử Du giật mình sững sờ.
Dì Lưu ngồi trên ghế salon cũng không dám tin vào mắt mình, từ từ đứngdậy, đôi mắt già nua nhìn thẳng vào Hạ Tử Du, bỗng chốc dì Lưu khôngdám tin thốt lên “Cô chủ?”
“Dì Lưu” Hạ Tử Du gần như không thểkhống chế lao đến bên dì Lưu, dùng hết sức lực ôm chặt người phụ nữ đãtừng vô cùng yêu thương cô.
“Cô chủ, thật sự là cô…” Dì Lưu nghẹn ngào.
Khóe mắt Hạ Tử Du ửng đỏ, trái tim đau xót.
Dì Lưu nhẹ nhàng nâng gò má gầy gò của cô, nhẹ nhàng hỏi “Sao cô lại gầynhư vậy, hai năm qua có phải đã chịu khổ rất nhiều không?”
Hạ Tử Du không ngừng xua tay, cổ họng tắc nghẹn khiến cô không thể nói nên lời.
“Tôi thật sự đần quá, tôi quên mất hai năm qua cô ở…” Nói đến đây, dì Lưudừng lại “cô chủ… xin lỗi, hai năm qua cũng không thể đến trại giam thăm cô.”
Hạ Tử Du cố gắng ngăn lại sự nghẹn ngào, nở một nụ cười miễn cưỡng “Con không sao, hai năm qua rất tốt.”
Dì Lưu nhìn Hạ Tử Du thật kỹ, đau lòng “Sao cô có thể tốt được chứ, ở nơi đó hoàn toàn không phải chỗ của người”
Hạ Tử Du khẽ cười “À, tất cả đều đã qua rồi…”
…………
Hàn huyên qua loa, dì Lưu hỏi thăm Hạ Tử Du “cô chủ, sao cô lại đến đây?”
“Con…” Hạ Tử Du dừng lại một chút, ngay sau đó ra vẻ thoải mái nói “Con tớiđây tìm một người bạn.” Cô không muốn dì Lưu biết hoàn cảnh khốn khó của mình lúc này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-anh-va-em-quai-quai-bang/1488416/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.