Cô nhìn thẳng vào anh, gọi “Dịch Khiêm…” theo bản năng.
Chỉ một giây, anh đã rời mắt đi, cảm giác xa lạ như thể họ chưa từng biết nhau.
“Dịch Khiêm, Dịch Khiêm”
Cô ra sức gào lên, nhưng xe của anh không hề có dấu hiệm chậm lại.
Cô chán nản dựa vào thành ghế, ánh mắt sững sờ nhìn bóng xe mỗi lúc một xa.
Bống dưng, tài xế tốt bụng hỏi thăm “Cô à, có cần đi theo chiếc xe kiakhông?” Mặc dù tốc độ xe mình thua xa, nhưng trong thành phố hạn chế tốc độ, taxi muốn đuổi theo xe Đàm Dịch Khiêm cũng không khó khăn mấy.
Hạ Tử Du nuốt lại sự chua xót nơi cổ họng “… Không cần”
“Được” Tài xế không nhiều lời hơn nữa.
……………………..
Trở lại nhà nghỉ, Hạ Tử Du ôm chặt thân thể, co ro ở đầu giường.
Nhớ lại buổi chiều gặp nhau, nước mắt cô lại tuôn rơi lã chã….
Cô biết anh nhìn thấy cô, anh nhất định cũng nhận ra cô, nhưng, ánh mắt anh có thể bỏ qua cô dễ dàng như vậy sao?
Cô gọi anh nhiều như vậy, nhưng họ lại như những kẻ xa lạ mỗi lúc một cách xa…
Anh thật sự đã tống khứ cô ra khỏi cuộc sống của mình ư?
………………..
Cả đêm nay, cô lại không ngủ, sáng sớm hôm sau, để khỏi tiếp tục suy nghĩlung tung ở nhà nghỉ, cô liền sang công ty lân cận tìm việc làm.
Cô vẫn cho là với trình độ học vấn cùng kinh nghiệm làm việc trước đó, mặc dù không thể có một công việc an nhàn ở một công ty lớn như trước đâythì ít nhất cô cũng tìm được một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-anh-va-em-quai-quai-bang/1488415/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.