Hai năm sau.
“Số 3078 Hạ Tử Du, hôm nay cô mãn hạn tù được thả, đây là đồ cá nhân của cô trước khi bị giam, trả lại cho cô.”
Hạ Tử Du nhận lại đồ dùng cá nhân của mình, cảm kích nói “Cảm ơn Ngục trưởng”
Ngục trưởng thân thiện “Được rồi, sau này hãy sống cho tốt, tôi tin là cuộc sống của cô sẽ là ánh mặt trời rực rỡ”
Hạ Tử Du mỉm cười “Dạ”
………………….
Ánh nắng tươi sáng, Hạ Tử Du kéo túi hành lý ra khỏi trại giam nữ, ánh mặttrời ấm áp chiếu lên người cô. Đã lâu rồi không cảm nhận được ánh nắnglại thoải mái như vậy, cô dừng bước, hít sâu không khí mát mẻ bên ngoàitrại giam.
Đảo mắt một cái, hai năm đã trôi qua, rốt cuộc cô đã lấy lại được tự do…
Vì vào ngục vì tội thương mại nên tất cả tiền gửi ngân hàng của cô đều bịcơ quan chấp phát tịch thu, hôm nay cô chỉ mang theo một ít tiền phụ cấp dành cho tù nhân mãn hạn, cuộc sống tương lai của cô sẽ gặp nhiều khókhăn.
Kéo hành lý tới một nhà nghỉ rẻ tiền, Hạ Tử Du đặt túi hành lý xuống, lấy mọi thứ trong đó ra.
Chiếc nhẫn kim cương, váy cưới, điện thoại di động…
Những thứ cô quý trọng nhất trước khi đi tù.
Ngồi ở mép giường, cô cầm chiếc điện thoại lên đầu tiên.
Có lẽ Ngục trưởng biết cô đã mãn hạn tù, cho nên đã sạc điện thoại giúpcô, sau khi mở máy, cô không kịp chờ đợi tìm kiếm những hình ảnh còn lưu trong điện thoại.
Bỗng dưng, ánh mắt cô sững sờ nhìn vào màn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-anh-va-em-quai-quai-bang/1488412/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.