“Không, rất vừa ý. Chỉ là, chỉ là, lần sau anh không cần phải nhọc lòng như vậy, cứ trực tiếp gọi cho em, em sẽ đến gặp anh.” Vẫn nụ cười gượng gạo, đến giờ phút này anh ta còn chưa hết sợ.
“Ừ!” Anh không mặn không nhạt lên tiếng. Ám chỉ cho người phía trước lăn bánh.
“Chúng ta đi đâu vậy?”
“Đến nơi cậu sẽ biết. Một câu trả lời như có như không.
Trác Chí Nam nhún vai tựa lưng ra ghế thở dài. Cũng chỉ có thể như vậy.
Xe đi được một đoạn, thì điện thoại trong túi áo anh run lên khi có tin nhắn tới.
Trác Phi Vũ mở ra xem liền nhếch môi cười.
Tin nhắn tới là hình ảnh của An Tịch Vy và ông nội đang ở phòng bệnh, cùng một dòng tin “chiều nay anh có bận không?”.
Nhìn hai ông cháu họ cười tươi. Là anh đủ biết ông nội hôm nay đã khỏe hơn rất nhiều.
Trác Chí Nam nhìn anh ghét bỏ, không cần hỏi cũng biết là ai.
An Tịch Vy lúc này vừa từ nhà vệ sinh đi ra, thì nhận được cuộc gọi của anh. Cô nghĩ giờ này anh đang làm việc, đến tin nhắn còn chưa có thời gian xem.
“Sao anh ấy lại gọi cho mình, có khi nào mình đã làm phiền đến anh ấy làm việc không?"Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng không dám chậm trễ.
[Dạ, em nghe!]
“Đói chưa?”
[Em chưa đói. Anh cứ bận việc đi.
“Anh không bận. Nhớ anh rồi hay có gì muốn nói?”
[ờm, cả hai.]
Anh liền cười. “Anh cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-anh-va-em-co-vo-bat-dac-di-cua-tong-tai/3620826/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.