“Cô Đường, cô cứ thong thả ở đây nghỉ ngơi, đợi chúng tôi quay lại.”
“Không cần phải đợi đâu.” Giọng nói quen thuộc vừa cất lên, liền khiến họ phải nhìn ra cửa.
“Có vẻ Đường tiểu thư đây, chính là đối tác lớn mà chú thím nói?”
Dư Mễ liền vạch rõ ranh giới với cô. “Đúng vậy đó. Nếu cháu đã biết rồi, thì chúng ta cũng không cần vòng vô nữa. Chú thím đã bán An Vĩnh cho cô Đường rồi, bây giờ cô ấy chính là chủ mới của An Vĩnh.”
An Đông cứ nghĩ là cô đã ký rồi, còn đích thân mang tới, liền cười híp mắt. “Đúng là cháu gái ngoan. Đưa đây cho chú?”
Cô nhếch môi, lấy giấy xác nhận mà họ đã đưa cô, cho họ xem, An Đông chưa kịp cầm, cô đã xé ra từng mảnh vụn khiến ai cũng đều phải ngỡ ngàng.
“Tịch Vy, cháu có ý gì?”
“Ý cháu, là không đồng ý!”
“Mày..”
Dư Mễ chưa kịp mắng đã bị cô nói cho cứng họng.
“Chú thím đừng quên. An Vĩnh là tâm huyết của ba cháu để lại cho cháu. Chú thím tuy có công, nhưng suy cho cùng, cũng chỉ là đang giữ giúp cháu mà thôi.”
“Chú... chú.”“Ông tránh ra một bên.” Dư Mễ liền đẩy chồng sang một góc. “Mày dựa vào đâu. Học theo ai cái thói tranh giành, đồ không phải của mình mà bày đặt ở đây khoác lác.”
“Thím! Tịch Vy tôn trọng thím vì thím không chỉ là trưởng bối, mà thím còn có ơn cưu mang Tịch Vy suốt sáu năm qua. Nhưng câu đó, thím nên giữ lại cho mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-anh-va-em-co-vo-bat-dac-di-cua-tong-tai/3620582/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.