Bên ngoài cửa, An Tịch Vy như chết lặng đi, khi vô tình nghe được đoạn đối thoại của họ. Không chỉ vậy, cảnh tượng tình tứ mập mờ trước mắt qua khe cửa chưa được đóng kín càng khiến cô suy sụp. Hai hàng lệ chảy dài, cô cố cắn chặt môi để không phát ra tiếng khóc.
Bàn tay vô thức chạm xuống chiếc bụng nhỏ. Hóa ra là như vậy. Hóa ra anh ấy chỉ xem mẹ con mình là một con cờ. Cái cảm giác đau đớn đến khó tả khiến cả người cô gần như đông cứng lại. Chiếc túi giữ nhiệt trên tay bất ngờ rơi xuống khiến An Tịch Vy như thức tỉnh. Cô vội nhặt lên bỏ chạy.
Trác Phi Vũ nghe có tiếng động phát ra từ ngoài cửa, anh liền bước ra, mở cửa nhìn quanh. Nhưng hoàn toàn không một bóng người.
Chưa kịp trở vào, Lý Huân đã ôm tập văn kiện đi đến. “Trác tổng, đây là…”
“Vừa rồi có ai lên đây tìm tôi không?” Anh nghi hoặc cắt ngang lời anh ta.
“…” Nghe anh hỏi vậy anh ta liền thắc mắc. “Nói vậy, Trác tổng chưa gặp phu nhân sao?”
“Anh nói Tịch Vy đến đây tìm tôi?”
Anh ta gật gật khẳng định.
“Thôi chết rồi.” Anh mím môi đỡ trán. “Tiễn cô Đường giúp tôi.”
Anh ta chưa kịp đáp lời, anh đã vội chạy đi mất.
Vừa ra khỏi cửa thang máy, anh đã va phải Tiêu Vĩ Văn.
“Xin lỗi Trác tổng!”
“Anh có gặp Tịch Vy không?”
“Có. Phu nhân đưa cho tôi cái này thì chạy đi rồi.”
Anh nhìn chiếc túi giữ nhiệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-anh-va-em-co-vo-bat-dac-di-cua-tong-tai/3517826/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.