Trác Mỹ Chi vội thắc mắc, khi thấy hướng họ đi. “Tiểu Vũ, cháu đi đâu vậy?” Đáp lời bà chỉ là bóng lưng thẳng tắp của anh. “Ba! Ba không nói gì đi. Ba không muốn giữ tụi nhỏ ở lại sao?”
Trác lão rất muốn giữ cả hai ở lại, nhưng mặt mũi nào ông dám gọi, chỉ trách ông hồ đồ, tin lời người ngoài, suýt chút đã trách nhầm cháu dâu ngoan hiền, hiểu chuyện của ông.
Trác lão cũng biết, Đường Hiểu Thu vì quá yêu Trác Phi Vũ nên mới làm như vậy. Nghĩ tình thâm giao giữa hai nhà. Ông sẽ không truy cứu thêm, nhưng cũng không vì vậy mà nhắm mắt cho qua. "Ta mong đây là lần đầu, cũng sẽ là lần cuối. Cháu đi đi! Trác gia không thể tiếp đón cháu nữa rồi.”
“Ông nội Trác!”
Mặc cô ta gọi thế nào, ông cũng không ngoảnh lại.
Trác Mỹ Chi cũng phải lắc đầu. Giờ bà ta có muốn nói giúp cũng không giúp được.
Vừa quay lưng đã thấy bà Văn kéo va li của cô ta xuống. “Cô Đường, hành lý của cô.”
Nhìn mọi người rời đi không ai nhìn ngó đến mình, khiến cô ta càng không nuốt nổi cục tức. Còn những người hay a dua nịnh nọt, thì càng không phải nói, vừa đụng chuyện họ đã cạch mặt, tỏ ra không quen trước tiên.
“An Tịch Vy cô đợi đó cho tôi. Nỗi nhục hôm nay, cô nhất định phải trả giá.”
***
Bên ngoài cổng lớn, Thẳm Sương vội giục con trai của bà ta đuổi theo, nhưng Trác Chí Nam cứ nhất quyết không chịu.
“Con bị ngốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-anh-va-em-co-vo-bat-dac-di-cua-tong-tai/3504367/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.