"..." An Tịch Vy ngây ngốc nhìn anh. Người này thật ra có thân phận gì, sao lại…
"Sang đây!" Anh ngồi xuống bàn ăn. Thấy cô vẫn ngây ngốc không phản ứng.
"An Tịch Vy!"
"Dạ!" Cô giật mình nhìn anh.
Anh không nói gì, chỉ tay xuống ghế.
Cô gật gù như đã hiểu bước qua.
"Ăn xong, chúng ta nói chuyện một chút."
Cô gật đầu ngồi xuống, bắt đầu ăn.
Cả hai không ai nhìn ai. Một bữa ăn kết thúc trong bầu không khí yên lặng.
Căng bụng no nê, An Tịch Vy nghĩ mình đã ăn nhờ ở tạm nhà của người ta thì nên làm chút gì đó. "Để tôi dọn cho."
"Không cần dọn, ra đây."
Cô gật đầu đặt bát đĩa xuống, chậm rì rì theo anh ra sân.
Cả hai ngồi bên chiếc bàn gỗ ở cạnh hồ bơi. Trác Phi Vũ cứ nhìn cô lại chẳng nói năng gì khiến An Tịch Vy có phần căng thẳng.
"Anh, không phải bảo muốn nói chuyện sao?"
"Không vội."
"..." An Tịch Vy nghe đến đây lại càng không hiểu. Bảo nói chuyện lại không vội là có ý gì.
"Cô không cần căng thẳng. Chúng ta giới thiệu về bản thân đi."
An Tịch Vy gật đầu đồng ý.
Anh ám chỉ mời cô nói trước.
"Tôi, An Tịch Vy. Năm nay hai mươi mốt tuổi, sinh viên năm cuối khoa quản lý khách sạn. Tôi từng sống ở một thị trấn nhỏ ngoài vùng ngoại ô cùng bà ngoại vài năm, vừa chuyển về thành phố sống cùng chú thím không lâu. Hiện tại đã nộp hồ sơ chuyển trường đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-anh-va-em-co-vo-bat-dac-di-cua-tong-tai/3456862/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.