Quý Ngôn ngồi trong đám đông, được bao quanh bởi những người dân địa phương, cậu vừa hát vừa điều chỉnh giọng điệu của mình một cách nhẹ nhàng.
Ngước mắt thấy Lận Trọng Trình đang đứng cách đó không xa, như thể cậu chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấy Lận Trọng Trình, Lận Trọng Trình cũng là như thế.
Chủ tiệm theo Quý Ngôn yêu cầu đặt một cái đĩa dưới chân của cậu, ý tứ rõ ràng.
Người qua đường đôi khi ném xuống một hoặc hai đồng xu khi họ dừng lại nghe nhạc.
[ Bán nghệ? ]
[ không phải đâu, đây là thời đại nào, cư nhiên còn có người bán nghệ ]
[ không trộm không cướp, bán nghệ thì làm sao vậy? ]
[ Quý Ngôn xác định chỉ là một sinh viên bình thường ]
[ Tại sao tôi nghĩ anh ấy biết rất nhiều, giống như một sinh viên nghệ thuật ]
[ đồng ý lầu trên +1]
Một lúc sau, trên đĩa đã có rất nhiều đồng xu chất thành đống, khi Quý Ngôn tiếp tục điều chỉnh âm thanh và ngẩng đầu lên lần nữa, Lận Trọng Trình đã rời đi.
Khi màn đêm buông xuống, Quý Ngôn cất cây đàn và trả lại cho chủ tiệm, đồng thời đưa nửa số tiền của buổi chiều kiếm được cho chủ tiệm, nhưng chủ tiệm từ chối: “Không cần, tôi mở tiệm ở đây đã ba năm rồi, cũng không phải vì tiền, tôi cảm thấy cuộc sống ở đây khá tốt.”
Quý Ngôn quay đầu lại, nhìn thấy trong ngăn tủ âm tường phía sau chủ tiệm có một khung ảnh, bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-luu-tra-xanh-xuyen-sach/2960672/chuong-39.html