Nghe thấy câu nói ấy của Hàn Cần, điện thoại trong tay Khương Minh Chi lại rơi xuống đất, lần này rơi cúp luôn cuộc gọi.
Lộ Khiêm tắt bếp cẩn thận, mấy cái sủi cảo trong nồi do chính tay Khương Minh Chi cho vào đã nát vữa, anh trầm ngâm nhìn đống đồ ăn ấy sau đó quay đầu lại nhìn thấy người đang sững sờ đằng kia.
Anh không nghe thấy nội dung cuộc gọi ban nãy của Khương Minh Chi.
Lộ Khiêm thở phào một cái, anh điều chỉnh cảm xúc rồi đi tới trước mặt Khương Minh Chi, giơ tay lên cố gắng lau nước mắt trên mặt cô.
Cô dừng khóc, có lẽ chuyện này đã được giải quyết.
Lộ Khiêm: “Đi nghỉ đi.”
Lông mi Khương Minh Chi vẫn ướt đẫm, cô nhìn người đàn ông bình thản trước mặt mình.
Giọng anh đã dịu xuống nhưng vẫn không muốn quấn mãi về vấn đề này với cô.
Khương Minh Chi cảm nhận lòng bàn tay Lộ Khiêm sượt qua mặt cô.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng, cứ như khôi phục lại lúc mới về nhà rồi ôm cô xoay một vòng.
Khương Minh Chi bỗng run lên cầm cập.
Trước đó anh nói lạnh lùng đầy châm biếm “Nếu em cảm thấy khóc là có thể làm anh xúc động thì em sai rồi” bây giờ lại dịu dàng lau nước mắt trên mặt cô, chỉ cách nhau có mấy chục giây ngắn ngủi.
Cô vẫn nhìn người đàn ông ấy.
Khương Minh Chi cảm thấy dường như mình tỉnh ra rồi.
Cô luôn sa vào sự cưng chiều và dịu dàng của anh, vẫn cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-luu-an-hon-lat-xe-roi/2663375/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.