Khương Minh Chi ở nhà ngóng mãi mà ông nội không trả lời Weixin của cô, cũng chẳng chịu nhận điện thoại của cô.
Cô nhớ lại hồi nhỏ, mỗi lần cô làm sai bài tập đều bị Khương Minh Sùng gõ đầu, cô luôn khóc mếu chạy đi mách với ông nội.
Ông nội luôn thiên vị cô hơn Khương Minh Sùng, ông mắng Khương Minh Sùng giúp cô, mắng anh ấy bắt nạt em gái mình thành cái dạng gì rồi, sau đó ông bế cô lên đùi, nói Chi Chi của chúng ta phải học tập thật giỏi, nhớ kỹ một chút, lần sau sẽ không làm sai bài này nữa.
Cô ôm cổ ông nội khóc thút tha thút thít bảo vâng, từ nhỏ thành tích nhảy múa và học tập của cô đều rất tốt, tiếc là sau này vẫn không thi vào trường đại học theo ý muốn của cả nhà mà tự ý chạy đi thi Học viện Điện ảnh.
Bác cả và bác gái cũng thiên vị cô hơn so với Khương Minh Sùng, nếu bốn người cùng đi ra ngoài, đứa nhỏ được bác cả và bác gái dắt tay đi giữa sẽ là cô, còn Khương Minh Sùng được dắt theo ở bên cạnh.
Từ nhỏ Khương Minh Chi không hề cảm thấy mình khác biệt vì không có bố mẹ, thậm chí Khương Minh Sùng bị đối xử bất công từ bé cũng không hề buông lời oán thán mà luôn che chở cho cô. Ở trường có bạn nam cười nhạo cô người đến tham gia buổi họp phụ huynh cho cô không phải bố mẹ cô mà là bác cả, bác gái của cô, Khương Minh Sùng biết được đã đánh bạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-luu-an-hon-lat-xe-roi/2663372/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.