Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112
Chương sau
“Em nói rồi đấy nhá, bà xã~” Ôi cái giọng chết người này luôn dụ dỗ cô, chẳng bao giờ thoát nổi vành móng của hắn được cả. Đình Thư Huân kéo cả người cô đứng thẳng dậy, gương mặt xuất chúng cứ cười cười không ngớt. Cả cô cùng hắn sau đó mới đi vào sảnh trong để tìm chuyện. Chỉ là ánh mắt của người đàn ông đó nhìn hắn cùng cô hạnh phúc như vậy không cam lòng. Thật là không cam lòng mà! *** Sau khi cúng tang Đình Quân Tâm một ngày sẽ được chôn cất trong phần một, lãnh đất rộng lớn thuộc Đình gia. Đình Thiệu Khiêm cũng được thừa hưởng tài sản từ cha mình, cả căn nhà thờ tổ Đình gia được Đình Thư Huân cho phép Đào Lực ở. Đình Thiệu Khiêm được nhận căn biệt thự cách Tâm Cung vài mét, gần sát bên nhau. Đình Thiệu Khiêm cũng rã rời sau một ngày mệt mỏi như vậy đã nghỉ ngơi tại Tâm Cung ở tầng ba. Đình Thư Huân cũng đưa Thập Lưu cùng Đình Vân Huân trở lại Tâm Cung bàn chuyện sau này. Chiếc xe của Thập Lưu được Đình Quân Ký cho cũng đậu ở sân Tâm Cung, giờ đây những con người đang hội tụ lại ở bàn tròn, xoáy vào trọng tâm bàn chuyện lớn phía trước. Đình Thư Huân với vẻ mặt nghiêm nghị, hắn nhìn sang Thập Lưu vừa mới đến. “Chú nhỏ, dì nhỏ.” Thập Lưu cúi đầu mở lời chào Đình Thư Huân cùng Thục Yên, nhận được cái gật đầu kêu ngồi của hắn liền ngồi xuống. “Hắn ta mất tích từ hôm qua đến giờ sao?” Đình Vân Huân ngoáy ngoáy tai, hắn ta chán chường ngồi một bên hỏi chuyện. Bây giờ hắn ta biết kẻ muốn hại cả anh em hắn là Đào Lập Đông rồi, chỉ là không biết lão ta hiện tại đang ở đâu thôi. Đình Thư Huân cũng lắc đầu bảo không. Ngày qua vẫn thấy lão ta ở phòng khách Đình gia, chưa gì lão đã chạy mất bay mất biến rồi. Cả Đào Lực cũng không biết lão ta chạy đâu nữa. Vấn đề là phải tìm cho ra Tần Tiêu, mà Lưu Phi vẫn chưa liên lạc được, chẳng biết bây giờ Lưu Phi có ổn thỏa mà tìm được Tần Tiêu chưa. “Vụ hắn ta tôi sẽ cho người điều tra, bây giờ là anh đó, anh trai!” Đình Thư Huân đáp lại, vẫn là nên xử lý êm xuôi vụ của anh trai hắn, phòng hờ mọi người sẽ để tâm đến việc có hai Đình Thư Huân xuất hiện ở Đình gia. Đình Vân Huân ngẩn mặt, hắn ta cũng cần nên giải quyết sao? “Tôi làm sao?” “Tôi định sẽ để anh xuất hiện ở Đình gia với danh phận anh trai tôi, anh thấy sao?” “Không thích cho lắm, tôi vẫn muốn ở ẩn, với lại…” Đình Vân Huân gãi đầu, hắn ta nhìn về Lý Kha bên cạnh mình, tay xoa lấy chiếc bụng phẳng lì này, gương mặt tỏ ra vô cùng cưng chiều. “Tôi muốn cùng Tiểu Kha trở về nơi cũ, sinh con và nuôi dạy thôi!” “Anh nhanh vậy sao?” Đình Thư Huân dâng lên một tia ghen tị, hắn nhìn sang Thục Yên vẫn thư thái uống trà mà lòng nóng như lửa đốt. Anh trai chưa gì đã hơn hắn một bậc, đã làm cha rồi. Hắn vẫn là muốn làm cha nữa nha. “Cậu cứ thong thả thôi.” Đình Vân Huân kéo cả người Lý Kha ngã vào lòng mình. Mười năm qua lớn lên cùng Lý Kha, hắn đã yêu cô gái đơn thuần này mất rồi, lại có thêm đứa con, hắn sẽ trở thành người chồng vô cùng hạnh phúc. Tuy không hứa hẹn cho cô ấy một ngôi nhà đầy xa hoa hay một chức vị cao quý, nhưng hắn ta sẽ làm một người chồng biết chăm lo, vun vén hạnh phúc nha. “Vậy anh sang Canada sống tại nhà bên đó của tôi đi, tôi sẽ đưa anh đi quản lý một số hầm mỏ ở đó, cũng sẽ ổn định rất nhiều hơn là anh làm việc vất vả.” “Cảm ơn cậu!” Đình Vân Huân cảm kích nhìn em trai mình. Cứ nghĩ em trai mình sẽ không thèm nhìn nhận hắn ta, có ý xua đuổi. Nhưng vẫn không ngờ Đình Thư Huân quá bao dung mọi thứ. Kể cả việc hắn cố tình hại chết Đình Quân Tâm hắn vẫn không có ý tố cáo Đình Vân Huân. “Cần gì cứ nói tôi, tôi sẽ bù đắp tất cả cho anh.” “Cả Thập Lưu nữa, trong tuần này chú sẽ thông báo danh phận cho cháu, cháu sẽ là Đình Kỷ Nam, không còn là Thập Lưu nữa.” “Cảm ơn chú nhỏ!” Thập Lưu cảm động gật đầu tạ ơn Đình Thư Huân. Vậy là kể từ bây giờ anh ta đã có một danh phận đường hoàng, không còn trốn tránh nữa, không còn quan tâm Đình Quân Ký cho phép hay không. Bọn họ đã không còn ở đây nữa rồi. Đình Thư Huân tâm lý nói, sau đấy lại quyết định một vài chuyện quan trọng tiếp, mọi việc đã được sắp xếp ổn thỏa cả rồi. Đình Vân Huân cùng Lý Kha sau đấy cũng đã lên phòng nghỉ ngơi, là người có bầu ăn ngủ thất thường cơ mà, anh trai hắn cũng rất chiều chuộng Lý Kha. Thập Lưu (Đình Kỷ Nam) cũng xin phép được đi chơi cùng Tần Tiểu Ô. Cả hai người mưa dầm thấm lâu, yêu nhau mà cắn xé nhau, như thể yêu nhau lắm cắn nhau đau vậy. Dù vậy Đình Thư Huân cũng chúc phúc cho cả hai, cũng đã cho Tần Tiểu Ô một bến bờ hạnh phúc rồi. Cùng lúc, hắn vừa định vòi vĩnh cô thưởng ở trên phòng, từ túi mình điện thoại hắn reo lên, là Lưu Phi gọi? Đình Thư Huân nhịn xuống, nhấn nút nghe. “Tôi nghe!” Biết hắn đang bận nghe điện thoại, Đình Thư Huân vừa mới quay qua, quay lại đã thấy Thục Yên cong chân chạy mất rồi. “Ông chủ, đã thấy Tần Tiêu ở căn hầm nhà Đào gia. Đào Lập Đông đã biến mất không chút dấu vết rồi. Sớm nhất tôi sẽ đưa Tần Tiêu trở về Tâm Cung!” “Được, chúc mừng cậu, chăm sóc cho cậu ấy kỹ càng đấy!” Đình Thư Huân nâng nhẹ khóe môi, đứng dậy thong thả bước đi. Nghe đã tìm được Tần Tiêu hắn cũng chúc cho Lưu Phi một câu. Bên kia đầu giây tràn ngập vui mừng đáp lại: “Ông chủ yên tâm, người tôi yêu tôi nhất định chăm sóc.”
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112
Chương sau