Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112
Chương sau
“Chưa thấy xác, nhưng con nghĩ đã lao xuống vực Phật Tinh thì không tan xương nát thịt cũng trở thành người thực vật!” Đình Thu Viên ậm ừ đáp lại, quả thật dãy Phật Tinh bên dưới đều là đá nhọn, vực thẳm sâu ngoáy. Muốn sống cũng khó được nguyên vẹn trở về! Mà chỉ sợ là Đình Thư Huân đã sớm bị chôn vùi sau trận mưa lớn tối hôm đó. Quả là ông trời giúp đỡ cha con ông ta làm điều ác mà! “Thế Lập Đông biết việc này không?” “Không biết! Con chưa bao giờ kể về gia đình cho anh ta nghe.” Đình Thu Viên dời bước từ cửa sổ, bà ta đi về bàn giữ phòng mà ngồi xuống. Tay cầm lấy ấm trà rót uống. Đoán là Đào Lập Đông đã gần sắp đến đây rồi nên cũng không nói điều gì thêm nữa. Bà ta không tin tưởng người đàn ông này, dù sao vẫn nên cẩn trọng thì hơn. “Đào Lực đâu?” “Chắc lại ở công ty làm việc rồi. Đúng là cha nào con nấy, có việc lập nghiệp cũng bị Chu Thục Yên xỉa xói. Thật là mất hết mặt mũi của con.” Nhắc đến con trai mình, bà ta nhớ lại ngày hôm qua Đào Lực đã bị Thục Yên sỉ mặt, dù là nói con trai mình nhưng mặt bà cũng ê không kém gì. Dù sao cũng là con của Đình Thu Viên, có việc lập nghiệp thôi mà cũng thất bại nữa thì quả là mất cả mặt mũi. “Đừng ép nó quá. Nó đã rất cố gắng rồi!” Đình Quân Ký gật đầu, cũng bước chân thẳng về hướng bàn ngồi xuống. Dù sao cũng là con cháu của ông, ông vẫn không có ý muốn căm ghét gì đứa cháu ngoại này. Nó cũng là người an ủi của ông, vì ngoài đứa cháu này ra, ông không còn người nào…à mà chưa hẳn là đúng. Tuy nó không phải là đứa duy nhất, nhưng ít ra Đào Lực vẫn tốt hơn đứa còn lại. Ít ra vẫn biết suy nghĩ mà làm, chứ không phải làm rồi mới nghĩ! Đình Thu Viên méo mó cả mặt mày, cũng để tâm đến lời cha mình nói mà gật đầu một cái. Dù sao cũng là con trai bà ta, bà không thể đối xử khắt nghiệt với nó như Đào Lập Đông. Nó cũng chẳng có lỗi gì, nhưng vì nó nhiều lần đã cố ý ngăn cản bà ta làm nhiều chuyện với Chu Thục Yên khiến bà ta càng ghét cô hơn. Cốc cốc. “Vào đi.” Cạch. Đào Lập Đông kính cẩn bước vào, ông cúi người một chút mà thưa ông một tiếng “cha”. Đình Quân Ký gật đầu, chỉ tay về phía ghế đối diện mà mời Đào Lập Đông. “Ngồi đi!” “Dạ.” Đào Lập Đông cẩn trọng bước vào, nhìn vào sắc mặt của vợ mình cùng Đình Quân Ký mà ngồi xuống, cũng chẳng dám nói gì nhiều. “Anh đến đây có chuyện gì?” “Anh đến nói về đám cưới của Mã gia, họ vừa qua gặp anh sáng nay…” Đình Thu Viên chau mày, nhắc đến Mã gia bà ta đã không ưa rồi. Cả Mã gia đều bước lên nhờ vào tài sản ly hôn, có hay ho gì mà kết thân chứ? Nếu Mã Lệ Lệ không phải người tình của người đàn ông có quyền thế, ngay cả xem mặt mũi bà ta cũng chẳng thèm đến rồi chứ nói chi việc đính hôn cho Đào Lực. “Sao cũng được, có quyền thế thì dâu nào cũng chịu, vậy đi.” Đình Thu Viên thờ ơ nói, bà ta cũng không cần dâu lắm đâu. Có hay không có cũng vậy thôi. Đình Quân Ký cũng chẳng nói gì về vấn đề này, nhìn thì đã đến giờ cơm chiều, ông ta cũng nói vài lời rồi nhanh cầm khay thức ăn mà đem đến phòng của Đình Quân Ký, để lại Đình Thu Viên lúc này mới buông lời mắng nhiếc chồng mình. Dường như việc mắng chửi đã là việc quá dỗi quen thuộc nên bà ta luôn mồm mắng nhiếc. Chỉ là bà ta không để ý đến đôi tay đang siết chặt lại chịu đựng… *** Đến tối chập chờn, Thục Yên cũng mới vừa tỉnh giấc. Cô ngáp dài một hơi, nhìn xung quanh tối om mà nheo nheo cả mắt. Dường như cô đã ngủ quá nhiều rồi. Nhấn công tắc bật đèn bên cạnh, cô uể oải ngồi dậy, tay vớ lấy kẹp vấn tóc lên cao cho thoải mái. Chắc bọn họ đang ở dưới nhà dùng cơm tối, cô cũng nên xuống nhà ăn một chút lót dạ. Bụng cô đã gõ tiếng trống kêu rồi… Vừa mới mở cửa bước ra, âm thanh tiếng chạy trên cầu thang vội vã, lộp cộp từ lầu vọng xuống. Thục Yên quay lại thì nhìn thấy Đình Thiệu Khiêm lao xuống không phanh, cô né sang một bên, nhíu mày mà định lên tiếng hỏi cậu. Nhưng chưa kịp mở lời hỏi, gương mặt cậu tái nhợt, hai tay nắm chặt lấy cánh tay của cô, lời lắp bắp mà thốt lên: “Đã thấy…đã thấy chú nhỏ…tìm thấy chú nhỏ rồi dì ơi!”
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112
Chương sau