Đâu đó, đôi mắt sắc bén trong bóng tối nhìn Đào Lực và cô. Môi bất giác nở nụ cười chế giễu…
Rồi người đó cũng nhanh chóng rời đi ngay sau đó, không một tiếng động, không một ai phát hiện được.
***
Thục Yên chạy vội ra ở ngoài sảnh, bước xuống bậc thềm suýt chút nữa là cô đã ngã té ngay đây.
Chu Yến Quân vừa quay đầu lại thấy được em gái mình hoảng sợ như thế, cũng gần như trật giày cao gót suýt té thì nhanh bước đến, đỡ lấy em gái anh, định lên tiếng giở giọng trách mắng cô đi đứng không cẩn thận chốc nữa đã ngã rồi.
Nhìn cả gương mặt cô đã đầy nước mắt, Thục Yên đưa đôi mắt ngấn lệ mà ngước lên nhìn anh. Cô thật sự đã muốn khóc thật lớn với anh trai mình rồi.
Chu Yến Quân có chút bất ngờ, anh lau lau đi vệt nước mắt của Thục Yên, giọng anh luống cuống, nháo nhào hỏi cô:
“Ây sao em lại khóc? Ngoan, nín đi nào.”
“Hức…về…em muốn đến dãy Phật Tinh, em muốn chờ Đình Thư Huân…hức…”
Chẳng hiểu vì sao khi cô nghe Đào Lực nói ra từ"chết", trong lòng cô lại sợ hãi như vậy. Cô khóc không ngừng, hai tay víu lấy áo vets bên ngoài của Yến Quân mà nằn nặc đòi anh đưa đến dãy núi Phật Tinh.
Cô vẫn muốn tìm kiếm hắn, kiếm tới lúc mà cô nhận diện thân xác hắn, cô mới thôi tin rằng hắn đã không còn bên cạnh cô.
Chu Yến Quân nhăn nhó cả mặt mày, anh gật đầu, rồi đưa cô lên xe, giọng anh trầm ấm đáp lại xoa dịu đi tâm trạng bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-gia-gia-xin-ra-mat-chao-em/1195604/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.