“Ông Đàm?!!”
Nghe tiếng Thục Yên từ sau lưng vang lên. Lão Đàm có chút giật mình, ông bỏ dở cái khăn lau, đưa tay lên lau vội đi những giọt lệ sầu. Rất nhanh ông lấy lại được tinh thần, vội quay lại nhìn cô đang hướng tới mình.
“Phu nhân, có việc gì không ạ?”
Ông trở lại dáng vẻ của một vị quản gia thường ngày, muốn hỏi cô cần điều gì nữa không, nhưng cô lại lắc đầu. Đi càng gần đến ngôi mộ phía trước.
“Ông lau sạch mộ dùm mẹ tôi sao?”
Cô nhìn mộ có vẻ đã được lau chùi gần một nửa, lòng vô cùng cảm kích ông. Bản thân cô là con lại không lo cho mẹ được gì, lại phải phiền đến quản gia nữa. Nghĩ vậy cô liền lấy khăng, lau tiếp những phần còn lại.
Vừa nghe cô nói rằng đây là mẹ của cô, lão Đàm có hơi bỡ ngỡ ngạc nhiên. Tấm ảnh này là của người đàn bà ấy, tên cũng là của người đàn bà ấy…ông đã suy nghĩ rất lâu, tại sao bà lại đổi tên thành người của Chu gia. Thảo nào ông tìm tung tích tên bà nhưng lại không có.
Qua ngầm ấy năm bà đã biệt tích lâu vậy, bây giờ gặp lại nhau ở trong tình cảnh này, cũng khiến ông không khỏi xót xa.
“Phu nhân, đây là…mẹ phu nhân sao?”
“Phải, bà ấy là mẹ ruột tôi.”
Nghe câu hỏi của ông như vậy, cô gật đầu chắc chắn. Lão Đàm lại tiến thêm một bước nữa mà hỏi:
“Mẹ phu nhân…lúc chưa gả cho Chu gia thì mang họ Tịch đúng không ạ?”
“Sao ông biết? Bà ấy lúc trước mang tên Tịch Hạ. Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-gia-gia-xin-ra-mat-chao-em/1195587/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.