“Không cần say mê em như thế, đi thôi ông xã!”
Bị Thục Yên đánh vài cái cũng khiến hắn bừng tỉnh, vội quay bộ mặt đỏ phừng của mình qua một bên né tránh đi sự ngại ngùng này. Không phải vì thẹn, mà là hai từ “ông xã” khiến hắn có chút dao động trong lòng.
Nghe được tiếng gọi này lòng ai mà không rung rinh chứ?
Cô nhìn hắn như thế có chút buồn cười. Hóa ra hắn cũng đáng yêu như vậy. Thế mà suốt ngày cứ đem bộ mặt hầm hầm như băng lạnh ai mà chẳng né chứ.
“Anh sao vậy? Bị vẻ đẹp của em hớp hồn rồi sao?”
Nhìn hắn vẫn đứng yên, cô liền bước xuống vài bậc thang, ngắm xem hắn sao lại im lặng như thế. Thư Huân cũng lắc đầu, hai tay áp vào hai bên má cô cưng nựng.
“Bị em bắt hồn rồi đó. Nào, gọi là ông xã!”
“Ông xã.”
“Ông xã.”
“Ông xã.”
Thục Yên nâng nhẹ khóe môi, ôm chầm lấy hắn mà gọi liên tục “ông xã”. Cả Đình Thư Huân cũng cười nhẹ, hôn lên trán cô yêu chiều.
Bị một màn tình cảm trước mặt làm cho lão Đàm có chút ngại, vội e hèm một tiếng rồi lúi húi cầm lấy đồ đem ra xe.
Ônh tuy đã ngoài năm mươi nhưng thật sự vẫn rất tị nạnh khi thấy hạnh phúc trước mắt mà không phải của mình mà. Dù trước kia ông có hạnh phúc, nhưng sớm đã lụi tàn không còn nhìn thấy được nữa. Cả đời này ông nợ một người, cả đời này ông cũng chỉ yêu một người phụ nữ.
Thư Huân đưa mắt sang nhìn ông ái ngại như thế thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-gia-gia-xin-ra-mat-chao-em/1195579/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.