“Cảm ơn”, Tô Minh nhìn dược nữ một cái thật sâu nói: “Tôi nợ cô một mạng, trong khoảng thời gian tôi lưu lại nền văn minh Hàn Uyên sau này, bất kỳ điều gì cô muốn, thứ cô cần, tôi đều có thể thỏa mãn cho cô, cũng coi như báo đáp cô”.
Tô Minh là thực sự nghiêm túc.
Anh thực sự nợ cô ấy một mạng.
“Không cần, tiếp theo anh chỉ cần thành thực làm người thử thuốc cho bổn dược nữ là được”, dược nữ thờ ơ đáp với giọng điệu lạnh băng, không có bất kỳ cảm xúc nào: “Nhắc nhở anh một câu, người thử thuốc cho bổn dược nữ không có một vạn thì cũng đã có tám nghìn, cho đến hôm nay không ai có thể sống tiếp mà đều chết cả rồi. Do đó, anh không cần cảm thấy bản thân nợ bổn dược nữ điều gì cả, chung quy, cho dù hiện tại đã cứu lại một mạng của anh, nhưng anh cũng sẽ sớm chết thôi. Hơn nữa, cái chết của người thử thuốc có thể còn đau đớn hơn so với việc anh bị hủ thú nuốt sống”.
“Được thôi”, Tô Minh gật đầu, người thử thuốc sao? Anh không để tâm lắm.
Đối với một người vạn độc bất xâm như anh.
Bất cứ loại độc nào trên thế gian này cũng chỉ là thuốc bổ cho kho tàng huyết mạch kia mà thôi.
Tuy nhiên Tô Minh lại chăm chú nhìn đối phương một cái, có chút không nói nên lời, cô gái này tuy rằng rất xinh đẹp nhưng tuyệt đối là ma đầu đứng đầu trong những ma đầu mà!
Tuy nhiên nhớ tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/641404/chuong-3024.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.