Nếu không đốt cháy tuổi thọ, vết thương nặng nề của cô ta sẽ bị trì trệ, xử lý không tốt còn có thể mất mạng.
“Hự….”, Cốc Ngưng Băng phun ra một hơi khí đục, việc khôi phục lại ba phần giúp cô ta có sức mạnh nhất định để bảo vệ bản thân, cô ta quyết định xuất quan, nghĩ biện pháp kiếm chút tài nguyên võ đạo để trị thương, ừm, cướp đoạt cũng được, ăn trộm cũng tốt, chỉ cần có thể giành được tài nguyên võ đạo là được.
“Tô Minh! Tên khốn kiếp đáng chết!”, Cốc Ngưng Băng lại không kìm được mà chửi mắng Tô Minh một câu oán độc tới cực điểm, khoảng thời gian bế quan trị thương này, mỗi khi thiêu đốt một phần tuổi thọ, sự thù hằn của cô ta đối với Tô Minh cũng tăng lên gấp bội.
Đến thời điểm hiện tại, bản thân cô ta cũng đã không có cách nào hình dung sự phẫn hận của mình đối với Tô Minh nữa.
Bước ra khỏi mật thất.
Trên dưới Băng Cung trống trải hoang tàn, một mảnh thê lương.
Băng Cung nơi đã từng náo nhiệt biết bao nay chỉ còn lại một mình cô ta.
Cốc Ngưng Băng siết chặt nắm đấm, giống như một bóng ma trắng, lao ra phía ngoài Băng Cung.
Vừa ra khỏi Băng Cung.
Bỗng nhiên
Dường như cảm nhận được điều gì đó.
Cốc Ngưng Băng bất giấc ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời.
Trên màn hình tiên nguyên giống như một tấm bia cáo thị to lớn trên vòm trời, lệnh ám sát Tô Minh vẫn còn đó, nhưng tại khoảnh khắc Cốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/641375/chuong-2995.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.