Chương trước
Chương sau
Sở dĩ lựa chọn như vậy nguyên nhân rất đơn giản, cô ta muốn dung hợp với Vô Tình nhưng không thể, Vô Tình sẽ không đồng ý, hơn nữa Tô Minh quá đáng sợ, hễ cô ta thật sự muốn dung hợp thì không chừng Tô Minh sẽ giết chết cô ta mất.

Dù sao, một khi dung hợp Vô Tình sẽ không còn là Vô Tình thuần túy nữa, với tính cách của Tô Minh, nhất định anh thà rằng giết chết cô ta còn hơn, cho nên tuyệt đối không thể lựa chọn con đường dung hợp này, vĩnh viễn không thể.


Nhưng cô ta lại càng không muốn rời khỏi Vô Tình hơn.

Bởi vì, cô ta rất chắc chắn, nếu như bản thân rời khỏi Vô Tình, đơn độc trở thành một cá thể khác thì cô ta sợ rằng không thể trở thành một con người đúng nghĩa. Do trong lúc phân tách, thần hồn của cô ta đã chiếm cứ đại bộ phận, nhưng đại bộ phận này đều là liên quan đến mặt võ đạo, còn liên quan đến những phương diện như tình cảm, tính cách, sinh tồn, cảm xúc v.v... đều thuộc về phần thần hồn của Vô Tình.

Một khi cô ta đơn độc trở thành cá thể riêng, e rằng sau này sẽ trở thành một cỗ máy võ đạo không có cảm xúc, vậy sống thế có còn ý nghĩa gì nữa?

Tô Minh nhíu mày, có chút do dự. Anh cứ cảm thấy có gì là lạ.

"Anh Tô, nếu như... nếu như sau này anh và Vô Tình làm chuyện nam nữ, tôi có thể tự mình phong bế ý thức, sẽ không ảnh hưởng đến hai người, thậm chí... thậm chí... thậm chí sau này nếu như tôi cũng yêu anh... vậy thì sẽ càng không phải lo lắng băn khoăn về vấn đề này nữa", Đạm Đài Vô Niệm lại nói, giọng nói càng lúc càng nhỏ.

Đầu óc Tô Minh tối thui lại.

Cảm giác mà Đạm Đài Vô Niệm mang lại cho anh chính là ngoài võ đạo ra thì cô ta chẳng biết gì khác!

"Tôi hỏi Vô Tình xem sao", Tô Minh ngẫm nghĩ rồi nói.

"Ừ ừ", Đạm Đài Vô Niệm thở phào một hơi, nếu Tô Minh định hỏi Vô Tình vậy thì đã thành công một nửa rồi, cô ta thở phào nhẹ nhõm, cô ta thật sự sợ Tô Minh trực tiếp giết chết mình hoặc là đánh cho cô ta xuất ra khỏi thân thể của Vô Tình.

May mắn, may mắn, may mắn...

Nháy mắt.

Thần hồn của Vô Tình đã làm chủ thân thể.

"Vô Tình, em có nghe thấy những lời Đạm Đài Vô Niệm nói không? Em lựa chọn thế nào?", Tô Minh hỏi: "Phải lựa chọn từ tận trái tim, bất kể em lựa chọn thế nào anh đều ủng hộ em".

"Cộng sinh với Vô Niệm", Vô Tình không chút do dự, trực tiếp nói: "Mặc dù Vô Niệm... có chút lạnh lùng, không có tình cảm, nhưng về võ đạo thì cực kì khiếp người, có cô ta ở bên cạnh, con đường võ đạo của em có thể tiến triển nhanh chóng. Nếu như không có Vô Niệm, em sợ cách biệt giữa em và anh Tô sẽ ngày càng lớn hơn, sau này sẽ không còn cơ hội được ở bên cạnh anh Tô nữa".

Mấy ngàn năm nay, do có Vô Niệm bên cạnh, thực lực của cô quả thực mỗi ngày đều bạo tăng. Đến hiện tại cô đã là cảnh giới Tru Mệnh tầng sáu rồi, hơn nữa, sức chiến đấu còn mạnh hơn cảnh giới không ít, về phần này, công lao của Vô Niệm là hơn 90%.

"Được", Tô Minh mỉm cười gật đầu, nhưng lại đột nhiên như đánh úp, kéo lấy thân hình mềm mại của Vô Tình về phía anh rồi cúi đầu xuống trực tiếp tham lam ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của cô.

Đầu óc Đạm Đài Vô Tình lập tức trống rỗng, chỉ cảm thấy ngượng ngùng và ngọt ngào... để mặc cho Tô Minh ôm chặt lấy mình, cơ thể như xụi lơ trong vòng tay của Tô Minh.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.