"Không phải vậy, tôi chính là Vô Tình", Đạm Đài Vô Niệm vội vàng trả lời: "Tôi và Vô Tình vốn dĩ là một thần hồn, chỉ là do trong một trận đấu sinh tử ở tiền kiếp, thần hồn đã bị thương tổn, vì thế mà thần hồn hoàn chỉnh đã bị phân tách và chia cắt rõ rệt, phần thần hồn thuộc về tôi vẫn luôn chìm vào giấc ngủ sâu, còn phần thần hồn thuộc về Vô Tình thì lại thức tỉnh. Sau này do Vô Tình không cẩn thận đã gặp phải nguy cơ sống chết trong hư không gần Chiến Uyên, trong lúc gần chết đó tôi đã thức tỉnh".
Đạm Đài Vô Niệm có nói dối hay không, Tô Minh biết rất rõ, anh có thể xác định Vô Niệm không hề nói dối.
"Nếu bản thân vốn dĩ là một thần hồn, vậy tại sao sau khi cô tỉnh lại không dung hợp thành một thần hồn hoàn chỉnh với Vô Tình?"
"Tôi cũng muốn vậy! Nhưng Vô Tình không muốn...", Đạm Đài Vô Niệm có chút muốn khóc, rất u oán. Vốn dĩ, Vô Tình Vô Niệm là một thần hồn, chỉ là bị phân tách mà thôi, nếu cô ta đã tỉnh lại đương nhiên muốn dung hợp làm một, nhưng Vô Tình có chết cũng không đồng ý: "Vô Tình cho rằng, một khi dung hợp với tôi thì tâm tính sẽ bị tôi làm chủ, mà tôi lại không có... không có giao lưu, liên quan gì với anh Tô, còn có chút... có chút... có chút..."
Có chút coi thường anh Tô.
"Cô ngốc Vô Tình này sợ sau khi dung hợp với cô thì từ nay về sau ý chí sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/641366/chuong-2986.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.