Chương trước
Chương sau
“Tiền bối, chạy cái gì? Rõ ràng ông còn có thể chiến đấu tiếp mà. Chạy như vậy thì chẳng thú vị chút nào. Hơn nữa, ông có thể chạy sao?”, Tô Minh lạnh nhạt cười nói.

Lúc này vậy mà Tô Minh lại không có động tác gì, vừa không ngăn cản một kiếm vô cùng điên cuồng táo bạo mạnh mẽ hướng về phía đám người Diệp Mộ Cẩn, cũng không ngăn cản tông chủ Thiên La chạy trốn.


Ngược lại còn tùy ý nhẹ nhàng cười trào phúng, cứ như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay anh vậy? Tất cả đều đã được tính trước?

Rất quái dị.

Quái dị sao?

Một giây sau, khi tông chủ Thiên La dốc hết toàn lực đánh lén, đột nhiên tung ra một kiếm rơi xuống trên đỉnh đầu đám người Diệp Mộ Cẩn, nhìn có vẻ đám người Diệp Mộ Cẩn sắp bị chém thành tro tàn, nhưng kiếm mang kia lại chậm hơn trăm nghìn lần, gần giống như đứng im, đọng lại, vẻ mặt đã tính từ trước của Tô Minh cũng không còn quái dị nữa.

Đồng thời, rõ ràng tông chủ Thiên La đang chạy trốn vừa sải bước ra, còn chưa kịp tiến vào hư không, nhưng hết lần này tới lần khác lại cứ như rơi vào trong đầm lầy vô biên vô tận, tốc độ cũng bị thả chậm hơn trăm nghìn lần, gần như đứng im, vẻ mặt đã tính từ trước của Tô Minh lại càng không còn quái dị nữa.

“Pháp nguyên không gian thần thông?”, tông chủ Thiên La không dám tin kinh ngạc kêu lên: “Trên trăm loại pháp nguyên không gian thần thông chồng chất? Điều này... không có khả năng!”

Tông chủ Thiên La suýt nữa bị dọa đến mức rơi từ bên trong hư không xuống.

Pháp nguyên không gian thần thông không đáng sợ, pháp nguyên không gian Bát Đoạn đỉnh phong cũng không đáng sợ, đáng sợ là ông ta có thể cảm nhận được rõ ràng, pháp nguyên không gian thần thông ngăn cản mình không chỉ có một cái, mà là trên trăm cái, hơn nữa là trên trăm pháp nguyên không gian thần thông đã được thôi diễn lĩnh ngộ đến mức cao nhất, hoàn toàn viên mãn, càng điên rồ hơn chính là trên trăm cái pháp nguyên không gian thần thông này đang chồng chất, dung hợp, ngưng tụ cùng một chỗ, cứ như một điểm biến thành một mặt phẳng.

Mẹ nó đây không phải là bao trùm khắp bầu trời rồi sao?

Chính tông chủ Thiên La cũng là người am hiểu đạo không gian, chính ông ta cũng lĩnh ngộ được pháp nguyên không gian đến Bát Đoạn đỉnh phong, ngang hàng với Tô Minh, hơn nữa ông ta đã tu võ trên triệu năm, pháp nguyên không gian tu cũng đã được tu luyện trên triệu năm, trong tình huống này, pháp nguyên không gian thần thông mà ông ta nắm giữ cũng chỉ mới có sáu bảy phần, trong đó còn có bốn năm cái chỉ tới tình trạng đại thành mà không phải viên mãn, nhưng chỉ như vậy, ông ta cũng đã được coi như nhân vật kiệt xuất về pháp nguyên không gian thần thông trong đám tu giả võ đạo cùng cấp bậc rồi.

Như thế, nếu đem ra so sánh với Tô Minh.

Trên trăm loại, hơn nữa còn đều là viên mãn?

Đây không phải ác mộng thì là cái gì?

“Đáng chết!”, sắc mặt tông chủ Thiên La đã không chỉ là khó coi nữa, mà là có chút tái nhợt, bên trong ánh mắt tràn đầy vẻ kiêng kị và kinh ngạc, bây giờ vấn đề đã biến thành ông ta có thể sống được không rồi?

“Cánh Lưu Diễm!”, tiếp theo tông chủ Thiên La có vẻ hơi do dự một chút, nhưng lập tức liền cắn răng thật mạnh, hạ quyết tâm, sắc mặt cực kỳ dữ tợn, đột nhiên quát lên.

Ngay sau đó rõ ràng khí tức trên người ông ta có một sự hoán đổi dao động.
Sau đó chỉ nhìn thấy một cặp cánh màu đỏ tím cứ như có ánh sáng dung nham đang bốc cháy nhanh chóng xuất hiện ở sau lưng ông ta, đôi cánh kia giương ra tạo thành khí tức nóng rực khiến trời đất cứ như muốn bốc cháy. Là một đôi cánh lửa thuần túy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.