Chương trước
Chương sau
Thằng nhóc loài người này thật... thật... thật sự có sinh mệnh lực vô tận sao?

“Được rồi, lão rùa, ông đã không biết cân nhắc thiệt hơn thì ông cứ chết đi, tôi phải đi rồi!”, Tô Minh cõng Mạc Thanh Nhạn đang hôn mê lên, định bỏ đi.


“Chờ đã!”, Huyền Võ Tiên Quy nhanh chóng gọi lại.

“Ông gọi gì? Tôi nghe không rõ!”, Tô Minh quay đầu, nhìn về phía Huyền Võ Tiên Quy, cân nhắc suy tính, dáng vẻ như ăn chắc lão rùa già rồi.

“Lão rùa tôi đồng ý, đồng ý luôn!”, Huyền Võ Tiên Quy cũng chẳng kịp nhớ tới thể diện, mặt mũi gì mà vội la lớn.

Đúng là nó rất sợ chết, vô cùng xót mạng mình! Khi bí cảnh Chúng Sinh vừa ra đời, hồn thú có huyết mạch đáng sợ và cấp bậc xấp xỉ nó cũng có kha khá.

Lúc đó, trong đám hồn thú mới sinh của bí cảnh, nó không được coi là xuất sắc nhưng đến cuối cùng, tới tận thời đại này, kẻ sống sót cũng chỉ còn mình nó, nguyên nhân vì sao? Không phải là vì nó sợ chết à?

Nó vô cùng ham sống và cẩn trọng, từ đó mới giúp nó có được tuổi thọ mấy tỷ, tránh thoát được nhiều lần tai họa.

Khi thấy Tô Minh nắm giữ sinh mệnh lực vô cùng vô tận, nó đã có quyết định.

Nhưng nó vẫn muốn thử lừa dối Tô Minh để ký hiệp ước tốt hơn một chút, không ngờ anh hoàn toàn không mắc bẫy

Từ đó, vì để cứu mạng mình, nó chỉ có thể...



Đương nhiên ham sống sợ chết chỉ là một phần mà thôi, mặt khác là do Tô Minh đã thể hiện ra thiên phú võ đạo vượt quá sức tưởng tượng của Huyền Võ Tiên Quy.

Thiên phú võ đạo của Tô Minh thật sự rất mạnh, anh đúng là một thiên tài, Huyền Võ Tiên Quy cảm thấy rằng nó có thể miễn cưỡng ký kết khế ước chủ tớ với Tô Minh.

Nếu đổi thành những người khác, nói không chừng Huyền Võ Tiên Quy sẽ thà chết chứ nhất định không chịu khuất phục.

"Như thế này mới đúng chứ", trong lòng Tô Minh vui vẻ, về sau, có Huyền Võ Tiên Quy này làm tay sai miễn phí, thật là lợi vô cùng... Chưa bàn đến những chuyện khác, chỉ nói riêng đến chuyện ở trong cái bí cảnh Chúng Sinh này, hẳn là không có ai thông thuộc nơi này hơn Huyền Võ Tiên Quy, nó cũng có tác dụng rất lớn, thu phục được con rùa già này, sau đó, những thứ mà anh thu hoạch được từ bí cảnh Chúng Sinh ắt sẽ khiến cho người ta phải kinh ngạc.

Ngay sau đó.

Bên ngoài chiến trường cổ, có hơn một tỷ ánh mắt đang hâm mộ, ghen tị, rung động, kinh hãi, không dám tin mà nhìn cảnh tượng này, trong đầu bọn họ hoàn toàn trống rỗng, Tô Minh và Huyền Võ Tiên Quy ký kết một cái khế ước chủ tớ cực kỳ hiếm gặp.

Vừa ký kết khế ước xong, chỉ trong nháy mắt, Tô Minh cảm nhận được rõ sâu bên trong não mình dường như có một sợi dây liên kết, liên kết với Huyền Võ Tiên Quy, chỉ có điều bởi vì anh là chủ nhân, Huyền Võ Tiên Quy là tôi tớ nên mối liên kết này là sự trói buộc không mấy tốt đẹp với Huyền Võ Tiên Quy.

Chỉ cần mối liên hệ này còn tồn tại thì chỉ cần Tô Minh đồng ý là chỉ trong chớp mắt, anh có thể biết được cảm xúc của Huyền Võ Tiên Quy hoặc biết được nó có lòng riêng hay không, mà trái lại, Huyền Võ Tiên Quy không thể biết được ý nghĩ và cảm xúc của Tô Minh, điều này hoàn toàn không công bằng, nếu không phải như vậy thì sao nó lại được gọi là khế ước chủ tớ chứ?

Ngoài ra, có mối liên hệ này, Tô Minh không cần phải mở miệng mà chỉ cần nổi lên một ý nghĩ thì đã có thể sai khiến Huyền Võ Tiên Quy làm việc cho mình, thậm chí anh còn có thể sai Huyền Võ Tiên Quy tự bạo ngay lập tức.
Dù sao thì ngay lúc vừa ký kết xong khế ước, trong khoảnh khắc đó, Tô Minh biết rằng anh đã kiếm được một món hời lớn!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.