Chương trước
Chương sau

Tô Minh đặt Mạc Thanh Nhạn xuống bên cạnh, rồi ngồi khoang chân tại chỗ, quan sát thanh kiếm này.

Anh nhìn chằm chằm vào nó một hồi, bất chợt cảm thấy luồng sấm sét trên thân kiếm nhúc nhích, giống như đang sống.


Đúng là gặp quỷ mà.

Những luồng sấm sét kia lại cấu thành hai chữ "dẫn lôi"

"Kiếm dẫn lôi?", Tô Minh lẩm bẩm, có hơi khó hiểu, nhưng phải công nhận rằng cái tên đó rất hợp với nó. Cũng chỉ có dẫn dắt sấm sét mới có thể chứa đựng và hấp thu nhiều thuộc tính sấm sét như vậy nhỉ?

Sau đó, Tô Minh không chút do dự mở kiếm nhãn trên đầu ra, dùng nó để quan sát kiếm dẫn lôi.

Khi kiếm nhãn mở ra, Tô Minh chỉ cảm thấy đầu óc mình như bị kéo vào trong kiếm dẫn lôi, rất kỳ quái. Anh cũng không có giãy giụa, mặc kệ kiếm dẫn lôi kéo mình vào bên trong nó. Vừa vào, trước mắt đã hiện ra một thế giới khác.

Trước mắt là một ngọn núi kiếm khổng lồ vô cùng vô tận, che trời lấp đất được tạo thành từ hàng tỷ thanh kiếm. Hơn nữa, không biết có phải anh hoa mắt hay không mà lại... lại mơ hồ thấy vài người dưới chân núi. Trong đó có một người cũng ngồi khoanh chân trên mặt đất, hình như... hình như là Minh Thương.

Sau đó, kiếm nhãn bỗng lùi về.

Cơ thể Tô Minh run lên, thở hổn hển, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, rồi lại phấn khích, khao khát.

"Kiếm dẫn lôi kháng cự mình là vì trình độ kiếm đạo của mình không đủ. Nhưng khi mình mở kiếm nhãn ra, xuyên thấu thân kiếm, tiến vào bên trong nó, không ngờ lại thấy được một ngọn núi kiếm", Tô Minh nuốt một ngụm nước bọt, trong đầu bỗng nảy ra một ý là mượn kiếm nhãn, xuyên qua thân kiếm quan sát núi kiếm.

Tô Minh có một trực giác, chỉ cần mình hiểu được núi kiếm thì kiếm dẫn lôi sẽ là của mình và không kháng cự mình nữa.

Hơn nữa, trong vài giây ngắn ngủi ban nãy, anh chỉ nhìn thoáng qua núi kiếm vài lần đã cảm giác được sự mạnh mẽ, phi phàm của nó, nên há có thể từ bỏ?

Cảm xúc của Tô Minh phập phồng lên xuống, cũng không biết bên ngoài đã trở nên như thế nào.

Hơn triệu người trong Chúng Sinh các, kể cả Diễm Huyền Kình trên chiến trường cổ bên ngoài đều đã hóa đá! Trong đầu chỉ còn hai chữ - đù má!

Đúng thế, chỉ còn biết văng tục, không nghĩ nổi gì khác nữa.

Thật... thật... thật là đáng sợ!

Đối mặt với luồng kiếm mang hủy thiên diệt địa như vậy mà Tô Minh vẫn còn sống? Đùa gì vậy? Biến thái cũng đừng biến thái như vậy chứ!

Nói thật, theo đám người Diễm Huyền Kình, lão Hồng thì dù là gom toàn bộ đệ tử và ban lãnh đạo trong Chúng Sinh các lại cũng không thể đỡ nổi một luồng kiếm mang kia. Chẳng những không đỡ nổi, xui cái còn bị nó chém chết, ngay cả thần hồn cũng không thoát khỏi nữa là.



Nhưng Tô Minh thì sao? Má! Chẳng những đỡ nổi, mà trông còn không bị thương, hơn nữa, còn... còn bảo vệ được tính mạng của cả Mạc Thanh Nhạn!

Yêu nghiệt gì vừa phải thôi chứ!
Thoáng chốc, nền tảng võ đạo của vô số người trong Chúng Sinh các, đặc biệt là kiếm tu đều hơi dao động, hoang mang, cảm thấy con đường tu luyện võ đạo không còn ý nghĩa gì nữa! Trông Tô Minh mà xem, một thanh niên chưa tới 10 ngàn tuổi, đã gần như vô địch trên con đường võ đạo rồi? Bọn họ còn liều mạng tu luyện cái gì nữa?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.