Mạc Thanh Nhạn không dám nghĩ đến.
Nếu đàn kiến hợp lực lại còn đủ sức cắn chết sư tử, huống hồ gì là lúc này một đống Khôi Tiên tụ tập lại một chỗ, sao chỉ là con kiến chứ?
Mạc Thanh Nhạn rất tuyệt vọng.
Thậm chí, trong đầu cô ấy nhịn không được mà suy nghĩ, lẽ nào mình và Tô Minh sẽ nắm tay nhau chôn thây ở đây sao.
Cứ nghĩ đến điều này, sự hoảng sợ và kinh hãi, còn có chút cay đắng trong cô ấy phai nhạt ngay lập tức, ít chất, chết cùng một chỗ với người mình yêu thương cũng coi như là sự may mắn...
"Không, chúng ta sẽ không chết, người đàn ông của mình là Tô Minh mà!", Mạc Thanh Nhạn bỗng nhiên nghĩ lại, đáy lòng cô ấy dâng lên chút ít sự kỳ vọng và tin tưởng, cô ấy không kìm lòng được bèn nhìn về phía Tô Minh, quả nhiên, sắc mặt Tô Minh vẫn không có gì thay đổi, ánh mắt anh vẫn thâm thúy như vực thẳm, vẫn sáng ngời, vẫn tự tin, vẫn bình tĩnh.
Nhưng mà, Tô Minh cũng không có hành động gì.
"Tô Minh, chúng ta... nên... nên làm gì bây giờ?", Mạc Thanh Nhạn tò mò hỏi.
"Đợi", Tô Minh mỉm cười, thốt ra một chữ.
Anh có ý gì chứ?
Đợi ư?
"Đợi cái gì?", Mạc Thanh Nhạn hỏi lại.
"Đợi đến khi tất cả Khôi Tiên trên đảo tập hợp trước mắt anh, khi đó anh sẽ ra tay, bớt việc", Tô Minh không hề nói giỡn, anh khá nghiêm túc nói.
Mạc Thanh Nhạn lập tức im lặng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/641173/chuong-2793.html