Chương trước
Chương sau
Nói thực, trong vạn năm ở sau núi Kiếp tông, đa số thời gian anhh đều dùng để rèn luyện căn cơ và luyện thân thể, nếu anh bớt thêm thời gian cho pháp nguyên luân hồi thì bây giờ anh không phải đã nắm giữ Nhị Đoạn đỉnh phong mà có thể là Tứ Đoạn, Ngũ Đoạn rồi.

Trên võ trường, hàng tỷ người trước sau như bị hóa đá.

Sự yêu nghiệt của Tô Minh, chí cường của Tô Minh quả thực như thần ma!


Cho dù chỉ nhìn, chỉ quan sát thôi cũng tuyệt vọng.

Rất nhiều người không kiềm chế được mà tưởng tượng, nếu như bản thân là Cố Thần thì còn phải tuyệt vọng thế nào? Tự sát cũng không kịp nữa nhỉ?

Cố Thần đã rất ưu tú rất ưu tú, rất ưu tú rồi!

Sao lại ngang trái gặp phải đúng Tô Minh?

"Anh có vẻ rất sợ tôi sẽ đánh cận chiến với anh à?", Tô Minh nhìn chằm chằm vào Cố Thần, hỏi, có chút nghiền ngẫm: "Đáng tiếc, e là không được rồi! Việc gì nên đối mặt thì phải đối mặt thôi! Thật không giấu diếm, tôi quả thực rất giỏi cận chiến, cũng rất thích cận chiến, cho nên, anh không muốn cận chiến cũng không được, thật đó..."

"Xuy...", Cố Thần không nói gì thêm, tiếp tục bạo lui! Nhưng đồng thời, trong lòng không hiểu sao lại có cảm giác sợ hãi, có trực giác khủng khiếp đáng sợ.

Vừa mới bạo lui.

"Pháp Nguyên Trường Hà, bao phủ", Tô Minh thản thiên phun ra mấy chữ.

Lập tức.

Đất trời đều bị niêm kết dày đặc.

Cả nền văn minh đều phảng phất bị bao phủ, trói buộc, khóa chặt.

Tất cả mọi người có mặt ở đó đều có cảm giác giãy dụa không nói nên lời, nhưng có giãy dụa thế nào cũng không thoát ra được.

Hơn nữa, rõ ràng xung quanh đều là những võ giả khác, rõ ràng người đông nghìn nghịt, người chen người, nhưng giờ phút này nhìn những võ giả khác bên cạnh như nhìn cảnh tượng huyền ảo vậy, chỉ thấy mơ hồ nhìn được nhưng không thể giao lưu...

"Cả... cả... cả thành Kỷ Nguyên đều... đều bị Pháp Nguyên Trường Hà bao phủ, khóa chặt rồi! Việc này sao có thể? Đây là chuyện đùa hay gì?!", Hà Nhiếp đầu lưỡi run rẩy, toàn thân run run, mặt cắt không được giọt máu, sợ tới nỗi suýt chút nữa thì quỳ xụp xuống. Bản thân Hà Nhiếp cũng không thể giãy dụa, còn lâu mới làm được, khoảnh khắc này, ông ta rất chắc chắn, sự sống chết của bản thân chỉ trong một ý niệm của Tô Minh, thậm chí, mạng sống của tất cả mọi người có mặt ở đó, của tất cả người dân trong thành Kỷ Nguyên đều chỉ dựa vào một ý niệm của Tô Minh.

"Hàng vạn loại quy luật ngưng kết, lột xác thành sự ngưng kết của hàng ngàn loại pháp nguyên tinh túy, cuối cùng hình thành nên Pháp Tắc Trường Hà...", Hà Nhiếp cũng rất có kiến thức, trực tiếp phán đoán ra Pháp Tắc Trường Hà của Tô Minh thuộc lọai cấp độ gì.

Mà càng phán đoán lại càng tuyệt vọng, càng cảm thấy hoang đường.

Pháp nguyên cao cấp hơn quy luật, là bản tiến hóa của quy luật, vì thế, chủng loại của pháp nguyên cũng ít hơn quy luật, rất nhiều quy luật lĩnh ngộ đến cuối cùng đều là một loại pháp nguyên. Chính vì vậy, pháp nguyên hàm chứa kim lượng đặc biệt cao.

Rất nhiều thời điểm, nắm vững mấy chục loại pháp nguyên đã đủ điên rồ lắm rồi, vậy mà còn có thể ngưng tụ ra Pháp Nguyên Trường Hà nữa.

Pháp Nguyên Trường Hà hàng ngàn loại? Đây không phải là tán hươu tán vượn sao? Nhưng hiện tại lại đúng là sự thật.
Ngoài ra, cho dù một võ giả thật sự có thể thực hiện được hàng ngàn loại pháp nguyên, nhưng làm sao để kết hợp được hàng ngàn loại pháp nguyên này lại với nhau? Làm thế nào để không bài xích nhau mà ngược lại còn tương trợ, đoàn kết với nhau? Đây căn bản là một chuyện không có khả năng xảy ra, nhưng Tô Minh, một thanh niên mới 1 vạn tuổi không thể trẻ hơn được nữa lại làm được rồi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.