Chương trước
Chương sau
Không phải đùa đấy chứ?

"Ha ha ha, tốt!", Hà Nhiếp có chút hưng phấn, nói thực, việc Cố Thần nắm giữ pháp nguyên luân hồi đến ông ta cũng không biết, lúc này được tận mắt chứng kiến thì rất vui mừng, niềm vui bất ngờ cực lớn.

Cùng lúc đó.


Quyền ấn của Lục Đạo Luân Hồi Quyền đã xuất hiện phía trước Tô Minh.

Mặt đối mặt xuất hiện.

Nhìn như là một quyền ấn, nhưng mơ hồ mang lại cho tất cả mọi người cảm giác quyền ấn đó chính là ngưng kết của một phương văn minh, là ngưng kết của hàng tỷ con đường luân hồi sinh mệnh. Quyền ấn không chỉ là tổ hợp giữa lực tấn công và sát khí, mà còn là sự kết hợp sinh tử của vận mệnh không nói rõ ra được.

Một quyền này rất mạnh.

Tô Minh có thể ngăn cản không? Sắc mặt Mạc Thanh Nhạn có hơi tái nhợt đi, bất tri bất giác siết chặt đôi bàn tay trắng nõn của mình lại.



"Luân hồi sao? Có chút thú vị, có điều trên thế gian này, người biết pháp nguyên luân hồi không chỉ có một mình anh", Tô Minh đột nhiên lên tiếng, tùy tiện nói.

Cùng với đó là Tô Minh tiện tay đâm ra một nhát.

Giống như một tảng đá bị ném xuống mặt hồ tĩnh lặng.

Vốn dĩ, quyền ý luân hồi của Lục Đạo Luân Hồi Quyền đang bao phủ toàn trường, tròn trĩnh không một kẽ hở đến từ Cố Thần lại lập tức bị xuyên thủng!

Sau khi xuyên thủng là xé rách.

Phảng phất, ngay sau đó, cả bầu trời là mây đen rậm rạp, khoảnh khắc này cùng với một đâm của Tô Minh trực tiếp biến hóa thành tinh không vạn lí.

Bỗng nhiên chuyển biến, khiến trái tim của người ta như muốn nổ tung.

Thấy quỷ rồi!

Không chỉ như vậy, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy rõ ràng, một đâm tùy ý của Tô Minh đâm lên quyền ấn Lục Đạo Luân Hồi Quyền khiến ánh sáng của quyền ấn đó lập tức trở nên ảm đạm, sau đó, từng vết nứt dao động trên quyền ấn rồi không cam lòng vỡ vụn, hóa thành hư vô.

"Không thể nào!", Cố Thần thất thanh gào rống, cũng đã sợ hãi: "Cậu cũng nắm giữ pháp nguyên luân hồi? Còn... còn là Nhị Đoạn hậu kỳ?"

Nếu không phải rõ ràng cảm nhận được pháp nguyên luân hồi của mình đang sợ hãi, có chết anh ta cũng không dám tin!

Pháp nguyên luân hồi là con bài chưa lật của anh ta, là sự kiêu ngạo của anh ta. Anh ta luôn cho rằng, trong thế hệ trẻ, chỉ có duy nhất một mình anh ta nắm giữ.

Không ngờ...

"Luyện được một bộ kiếm pháp, vừa hay liên quan đến vài thứ về mặt luân hồi, nên chỉ thoáng xem qua một chút pháp nguyên luân hồi mà thôi", Tô Minh mỉm cười: "Nếu như anh có đủ thực lực, có lẽ tôi sẽ thưởng cho anh trước khi chết được cảm nhận một chút bộ kiếm pháp mà tôi luyện đó", Tô Minh tựa như đang nói chuyện với người bạn cũ, cười nói rất bình thản, giải thích một câu.

Bộ kiếm pháp mà anh nhắc tới đương nhiên chính là kiếm pháp Luân Hồi. Cũng đúng như những gì Tô Minh nói, là vì luyện kiếm pháp Luân Hồi cho nên mới đọc sơ qua một chút về pháp nguyên luân hồi, chỉ vậy mà thôi, không phải do anhh cố ý.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.