Chương trước
Chương sau
Đôi mắt đẹp của Huyền Diễm Thiên Lan chứa đầy sự phức tạp, mặc kệ Lạc Thu Thủy đang kích động và phấn khích bên cạnh, tự cảm thấy chua xót.

Xem ra, trong thời gian ngắn thì cô ta không thể báo thù rồi.

Tính ra thì gần đây thực lực của Huyền Diễm Thiên Lan đã tăng lên vượt bậc như ngồi tên lửa, nhưng vẫn còn cách bán bộ Thiên Kiếp Siêu Thoát như Hình Lăng rất xa. Mà sự chênh lệch giữa Tô Minh và Hình Lăng lại quá rõ ràng.

Vậy thì chênh lệch giữa Huyền Diễm Thiên Lan cô ta và Tô Minh... là không thể tượng nổi!


Đột nhiên Huyền Diễm Thiên Lan cảm thấy có chút suy sụp.

Đúng vậy.

Trong lòng cô ta có chút suy sụp.

Đổi lại là người khác, mới vừa có được chút hi vọng đã bị dập tắt thì họ cũng sẽ suy sụp thôi!

“Lẽ nào, cả một cơ hội đuổi kịp cũng không có sao?”, lần đầu tiên trong cuộc đời Huyền Diễm Thiên Lan cảm thấy chua xót mịt mù muốn khóc.

Lúc này, trong Kiếp Trì.

Hình Lăng đã có chút kiệt sức, sắc mặt tái nhợt, hắn ta liều mạng vung thanh kiếm trong tay hơn trăm lần, dù có làm bằng sắt thì cũng sẽ kiệt sức thôi!

“Hộc, hộc...”, Hình Lăng thở hồng hộc, con ngươi đỏ chót tràn ngập oán hận, ghen tị và không cam lòng nhìn chằm chằm Tô Minh.

Cùng lúc đó, bằng mắt thường có thể thấy được, nước trong ao đã hoàn toàn trong suốt.

Đúng vậy.

Tất cả tinh hoa trong ao đều... đều... đều bị Tô Minh hấp thu hết rồi.

Hấp thu không còn sót lại chút nào.

Quả thật là biến thái.

Hơn tỷ năm nay, có vô số người tiến vào Kiếp Trì, nhưng không ai có thể hấp thu sạch sẽ tinh hoa trong nước ao cả!

Tô Minh là người đầu tiên.

Càng đừng nói đến việc, từ đầu đến cuối Tô Minh chỉ mất nửa tiếng để hấp thu, tốc độ ấy khiến người ta nổi da gà.

Tô Minh cười mở miệng: “Hình sư huynh không cần phải nản lòng, đời người, mười việc đã có tám chín việc không như ý”.

“Cậu... Cậu... Cậu... Cậu…”, Hình Lăng nghe Tô Minh nói mới biết anh đã hấp thu hết tinh hoa trong ao, nói cách khác, giờ đây Tô Minh đã có thể ra tay chứ không còn là bia ngắm sống nữa. Điều này khiến hắn ta sợ muốn tè ra quần, cơ thể hắn ta điên cuồng lùi về sau rồi theo bản năng giơ kiếm trên tay lên phòng ngự trước người.

Ngoài Kiếp Trì đang có rất nhiều người kích động.

“Đệt, nhóc Tô, giết chết cậu ta!”, lão Trang mặt mày hớn hở, tràn ngập sát khí, siết chặt tay, hét lên, mặc kệ Tô Minh trong Kiếp Trì có nghe thấy hay không.

Nhưng mà.

Tô Minh chỉ cười: “Hình sư huynh đừng lo, tạm thời tôi sẽ không ra tay đâu”.

Đương nhiên sẽ không ra tay rồi.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.