Chương trước
Chương sau
“Tên nhóc này cũng xem như là người có thiên phú đứng đầu trong lịch sử của Hạp Tự, không cần bàn cãi gì”. Lão tổ Hoành Nhất khẽ vuốt hàng mày dài của mình, nói, âm thanh rất trầm, thậm chí từng từ từng tiếng cũng mang đầy dấu ấn thời gian và năm tháng.

“Viện trưởng, có lẽ, mục tiêu mà Hạp Tự chúng ta trong năm sáu tỷ năm nay khát vọng nhất, có thể hoàn thành ở thời đại của ông rồi, mà ba ông già chúng ta đây, có lẽ cũng có thể tận mắt nhìn thấy một thời đại mới”. Lão tổ Khôn Thất nghiêm túc nói, cũng có chút kích động, chuyện này rất đáng sợ, đối với một lão quái vật siêu cấp đã hơn hai tỷ năm tuổi, cảm xúc kích động, e là đã không còn từ lâu rồi chứ đừng nói là kích động.

“Chỉ là, hiện tại đưa cậu ta đến đại bản doanh hấp thụ khí tức kiếm đạo, có phải hơi sớm không. Sớm như vậy, sẽ không hấp thụ được nhiều khí tức kiếm đạo!”, lão tổ Bành Cửu thâm trầm nói.


Cố Hoành Sí gật đầu: “Đúng vậy, Tô Minh còn quá trẻ, còn trẻ như vậy đến hấp thụ khí tức kiếm đạo trong đại bản doanh sợ rằng không hấp thụ được bao nhiêu, lãng phí một cơ hội hấp thụ, bất kỳ học sinh nào cũng chỉ có thể đến đại bản doanh thứ ba này một lần thôi”.

Lúc nói chuyện, Cố Hoàng Sí lại thở dài một hơi, chỉ có thể cầu nguyện.

Cầu cho Tô Minh có thể hấp thụ nhiều một chút.

Cố Hoàng Sí và cả ba lão tổ kia đều nhìn Tô Minh chăm chú, đầy mong đợi.

“Viện trưởng, tên nhóc Tô này là đệ tử của ông, ông cảm thấy cậu ta có thể hấp thụ được bao nhiêu?”. Lão tổ Hoành Nhất chợt có hứng thú nói, trong ba vị lão quái vật như hoá thạch này, tính cách ông ấy khá hài hước hơn một chút, không hề cứng nhắc.

“Một phần vạn”, Cố Hoàng Sí do dự chốc lát, vẫn mở lời nói.

Lời này vừa nói ra, trong đôi mắt già nua của cả ba vị lão tổ chợt có chút kinh ngạc.

“Viện trưởng, ông lại không khách sáo rồi. Nếu không nhớ nhầm thì trước hắn, những thiên tài đến đại bản doanh Hạp Tự thứ ba hấp thụ khí tức kiếm đạo cộng gộp lại cũng chỉ hơn ngàn người đúng chứ? Trong đó, một người hấp thụ được nhiều nhất cũng chỉ hấp thụ được một phần vạn khí tức kiếm đạo trong đại bản doanh thôi, có đúng không?”, lão tổ Bành Cửu cười nói.

“Dù sao đó cũng là Tô Minh. Là sự tồn tại mà toàn bộ thiên tài trong lịch sử trước đây của Hạp Tự chúng ta liên kết lại cũng không so được. Đương nhiên tôi mong đợi rất nhiều ở cậu ta”. Cố Hoàng Sí nghiêm túc nói: “Chắc hẳn, ba vị lão tổ cũng sẽ đồng ý, nếu không ba vị lão tổ cũng sẽ không xuất hiện ở đây”.

Hơn một tỷ năm nay, những thiên tài khác từng đến đại bản doanh thứ ba hấp thụ khí tức kiếm đạo, trước giờ cũng chưa từng có đủ khả năng khiến ba vị lão tổ đích thân đến.

Lão tổ Bành Cửu đang muốn nói gì đó.

Nhưng còn chưa lên tiếng.

Đột nhiên.

“Vù!”

Chợt âm thanh rung động kỳ lạ vang lên.

“Âm thanh gì vậy?”, Cố Hoàng Sí kinh ngạc lên tiếng.

“Hình như là… Là tổng thể không gian của đại bản doanh thứ ba đang rung động”, lão tổ Hoành Nhất do dự một lát lại nó, khi nói lại chỉ về phía Tô Minh.

Bốn người đều nhìn sang Tô Minh.

Ánh mắt vừa dừng trên người Tô Minh.
Có thể thấy rõ, cả người Tô Minh bỗng chốc như hoá thành một cái hố đen!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.