Loại chấn động của thị giác và thính giác là không thể diễn tả được.
Trên sân võ đạo, rất nhiều người có chiều hướng bất tỉnh nhân sự.
Nhãn cầu sớm đã bay ra ngoài rìa.
Trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Sao có thể?
Dung khí bán bộ?
Đó là dung khí bán bộ ư!
Tô Minh vậy mà lại sở hữu dung khí bán bộ mà ngay cả Cố Hoàng Sí và Dư Mộc Dưỡng đều không thể lấy ra?
Hơn nữa, hiển nhiên dung khí bán bộ này là do Tô Minh tự mình bồi dưỡng, ngưng tụ ra, bởi vì dung khí bán bộ này hoàn toàn tương thông với khí tức của Tô Minh, là chí bảo bản mệnh của anh.
Một người thanh niên chưa đến 30 tuổi, từng bước từng bước đã bồi dưỡng ra dung khí bán bộ của chính mình rồi?
Tên này… ôi mẹ ơi còn đáng sợ hơn gặp ma giữa ban ngày gấp trăm triệu lần.
“Sao lại thế này?”, Lâm Qua liên tục lắc đầu.
Giờ đã không phải là cảm giác tuyệt vọng nữa.
Mà là cảm giác tê dại khi bị treo lên đánh.
Lâm Qua hắn, bất kì con át chủ bài và niềm kiêu hãnh nào mà hắn có, Tô Minh cũng đều có, hơn nữa lại còn mạnh hơn.
Đẳng cấp nghiền ép càng mạnh.
Giết người không dao.
“Tôi chết tâm phục khẩu phục, tôi chết là đáng đời mà!”, khoảnh khắc tiếp theo, Lâm Qua đang trong cơn tuyệt vọng đột nhiên tự nổ tung. Phải, chính là tự nổ tung chính mình, không phải là tự nổ tung bản thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/640924/chuong-2544.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.