Cố Hoàng Sí theo bản năng định ra tay cứu Tô Minh nhưng ông lại bị Dư Mộc Dưỡng khóa chặt.
Dư Mộc Dưỡng cười vẻ nham hiểm, oán hận và kích động.
Cố Hoàng Sí nhà ông định cứu người ư?
Nằm mơ đi!
Đồ đệ của ông chết chắc rồi!
Muốn trách thì trách đồ đệ của ông quá yêu nghiệt, yêu nghiệt đến mức Lâm Qua cũng không bằng được. Thiên tài ở cấp bậc như này thì đáng chết, đáng chết hàng vạn lần. Đặc biệt thiên tài này lại là yêu nghiệt của học viện rác rưởi như học viện Hạp Tự.
Chứ đừng nói vì Tô Minh mà đồ đệ Lâm Qua của ông ta mất đi một huyết mạch cấm kỵ. Đây đúng là cái giá quá lớn. Hôm nay kể cả giết chết Tô Minh thì bản thân Lâm Qua cũng từ một yêu nghiệt siêu cấp tỷ năm hiếm gặp tụt bậc thành yêu nghiệt bình thường thôi.
“Chết tiệt!”, Cố Hoàng Sí nín thở, tâm trạng khó nói.
Ông không thể làm được gì.
“Chết đi!”, đúng lúc này, Lâm Qua nhe răng cười, tâm thái thay đổi như muốn bùng nổ Kim Ma Huyết Châu.
Nhưng….
Sau đó nụ cười của Lâm Qua chợt tắt, hóa thành tượng đá điêu khắc. Hắn hoàn toàn đờ người ra.
Không chỉ là hắn mà tất cả mọi người có mặt ở đây đều nín thở, con ngươi như sắp rơi ra ngoài.
Họ… Họ nhìn thấy gì thế này?
Kim Ma Huyết Châu đến trước mặt Tô Minh lại không có dấu hiệu bùng nổ mà lại không ngừng run rẩy.
Hơn nữa, rõ ràng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/640919/chuong-2539.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.