Đó là mấy triệu năm trước, khi mình vừa mới vào học viện Kỷ Nguyên Ngạn Tự, vừa mới trở thành đệ tử của sư tôn Dư Mộc Dưỡng, lúc đó Dư Mộc Dưỡng có hỏi một câu: “Lâm Qua! Nếu như có một ngày con bại chiến và sắp chết thì con sẽ làm như thế nào?”
Lâm Qua lắc đầu.
“Tự cứu mình! Bất luận phải trả giá gì thì cũng phải sống!”, Dư Mộc Dưỡng nói.
Chỉ có sống thì mới có hy vọng.
Chỉ có sống thì mới có những khả năng vô tận.
Muốn chết cho xong, muốn từ bỏ, là những ý nghĩ không nên có của tu giả võ đạo.
“Đúng vậy! Mình phải sống, mình vẫn chưa thua, mình vẫn còn cơ hội”, cảm xúc của Lâm Qua lập tức chuyển biến 360 độ. Hắn nghiến răng nghiến lợi, dường như sắp cắn đứt răng. Đôi mắt màu đỏ tím lại một lần nữa nhìn về phía Tô Minh. Hắn có thể nhìn ra sự ngông cuồng, sự tự đại của Tô Minh. Khi Tô Minh tùy ý và hống hách như vậy thì có lẽ đây chính là cơ hội của hắn.
Một giây sau đột nhiên…
“Đi chết đi!”, Lâm Qua đột nhiên rống lên một tiếng, sau đó toàn thân co rúm lại, sau đó há hốc mồm.
Xoẹt…
Một viên huyết châu màu đỏ đen hóa thành đốm sáng rồi lao về phía Tô Minh với tốc độ cực nhanh.
Khi Lâm Qua phun ra huyết châu đó thì rõ ràng thân người hắn cũng yếu đi rất nhiều, sắc mặt trắng bệch.
Thậm chí, trông hắn còn già đi trông thấy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/640918/chuong-2538.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.