Chương trước
Chương sau
Nguyên Bảo định đứng ra.

"Đừng xúc động, ngay cả Tiêu Hoàng cũng không đỡ nổi một chiêu, em lên chỉ thảm hơn mà thôi", Tần Hạt mở miệng cản: "Để anh lên".

Nguyên Bảo muốn cãi lại, nhưng đáng buồn là cô ta phải công nhận rằng mình hoàn toàn không phải đối thủ của Tiêu Hoàng, chí ít là kém hơn cả một bậc. Mà dù là Tiêu Hoàng cũng không thể đỡ nổi một chiêu của đối phương, mình có lên thì đúng là chỉ mất mặt hơn mà thôi.


"Sau trận giao lưu lần này, mình phải tu luyện! Liều mạng tu luyện!", Nguyên Bảo cắn chặt khớp hàm, thầm thề trong lòng. Đây là lần đầu tiên cô ta muốn cố gắng tu luyện như vậy trong hơn 700 ngàn năm qua. Thực tế, mấy năm nay, cô ta chẳng để bụng việc tu luyện mấy, dù sao mình cũng là yêu nghiệt đỉnh cấp, nhàn nhã một chút cũng không sao, vì dù thế, cô ta cũng bỏ xa người khác mấy con phố.

Lúc này, cuối cùng thì Nguyên Bảo cũng hiểu được một điều, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, bản thân mình vẫn còn rất yếu.



"Anh còn tạm được, mạnh hơn tên hồi nãy", lúc này, Tần Hạt đã đứng trước mặt Hoàng Bùi, hắn ta đánh giá Tần Hạt từ trên xuống dưới, rồi mở miệng nói.

Tần Hạt không nói gì, anh ta cũng rất bất lực và tức giận. Vốn là học viên mạnh nhất của học viện Hạp Tử, nên anh ta không thể đứng ra đánh với người đứng thứ bảy của học viện đối phương. Nhưng giờ... đành chịu thôi chứ sao!

Anh ta không đứng ra thì chắc chẳng có ai có tư cách ấy!

Tần Hạt quyết tâm, dù thế nào cũng phải thắng Hoàng Bùi, có thế thì mới có cơ hội lấy lại được chút mặt mũi từ trong sự sỉ nhục ban nãy.

"Có điều, tôi vẫn sẽ không dùng vũ khí", Hoàng Bùi lại nói.

"Thiên Địa Tứ Phương Ấn!", đáp lại Hoàng Bùi là tiếng quát của Tần Hạt, anh ta giơ tay lên, đánh ra một chưởng.

Bỗng dưng, có vô số hình ảnh động vật, non sông nước biếc hóa thành trọng lực, rồi dung hợp vào bên trong chưởng ấn. Cũng có cả đủ loại quy luật đầy màu sắc từ trong địa mạch, hư không bị kéo ra, ùa vào trong một chưởng kia. Nó lập tức phóng to, trông rất sống động, có thể thấy rõ được từng đường vân tay trên chưởng ấn màu xanh xám, kéo theo sức mạnh vô vàn như hàng tỷ đội quân.

Có từng luồng sấm sét xếp chồng lên nhau, quấn quanh chưởng ấn với sức mạnh kinh khủng mang khí thế đất rung núi chuyển như muốn hủy diệt đất trời, đánh thẳng về phía Hoàng Bùi! Mặt đất như đang kêu gào, núi Thần cũng run lên, vô cùng khủng bố.

Hơn nữa, nếu cẩn thận cảm nhận thì có thể thấy trong một chưởng ấy của Tần Hạt còn chứa lực quy tắc.

Thực tế, lực quy tắc yếu hơn quy luật.

Nhưng, vì nơi này là học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự, đánh nhau trên sân nhà, nên lực quy tắc chính là số mệnh và sức mạnh căn nguyên của học viện. Vì vậy, có thể sử dụng một cách dễ dàng và mạnh hơn quy luật cửu đoạn đỉnh phong bình thường rất nhiều.

Giờ đây, rõ ràng có thể cảm giác được một chưởng ấy như dùng tới sức mạnh của cả ngọn núi Thần ở Hạp Tự.

Khi đánh ra một chưởng ấy, sắc mặt của Tần Hạt cũng hơi tái đi vì tiêu hao rất lớn. Một đòn sát thủ cỡ đó, lẽ nào lại không mất sức?

Song, ánh mắt của Tần Hạt lại sáng ngời, nhìn chằm chằm vào đối phương. Nếu một chưởng kia có thể đánh thắng được hắn ta thì cũng đáng.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.