Chương trước
Chương sau
"Keng!", thanh kiếm trong tay rớt xuống đất.

Rõ ràng có thể thấy cổ tay cầm kiếm của Tiêu Hoàng đã chảy đầy máu, lộ ra cả khớp xương, toàn bộ cổ tay gần như bị cắt đứt.


Tiêu Hoàng bay ngược ra ngoài.

"Láo toét!", mấy phó viện trưởng của học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự cùng quát lên, đặc biệt là phó viện trưởng họ Lâm, ông ta trực tiếp nổi giận, định ra tay...

Mà giờ phút này, những học viên và ban lãnh đạo khác của học viện Hạp Tự cũng nổi giận nhìn chòng chọc vào Hoàng Bùi.

"Dư huynh, đây mà gọi là giao lưu?", sắc mặt Cố Hoàng Sí hết sức khó coi, suýt nữa đã ra tay đập chết Hoàng Bùi.

Tiêu Hoàng gần như đã bị phế, là một kiếm tu, đặc biệt khi quen dùng kiếm bằng cái tay kia, vậy mà lại bị cắt đứt cổ tay. Dù sau này có lành thì cũng sẽ không thể bình phục 100% được. Điều ấy đối với kiếm tu mà nói, chỉ kém đôi chút cũng đã coi như hủy hoại con đường kiếm đạo.

"Sư huynh..."

"Tiêu Hoàng".

"Tiêu sư huynh..."

...

Nguyên Bảo, Tần Hạt, Hà Bất Hưu và những học viên tham gia giao lưu lần này đều xông tới, hết sức sốt ruột lấy ra đan dược chữa trị tốt nhất.

Tiêu Hoàng ngồi khoanh chân tại chỗ, bắt đầu trị thương, nhưng vẻ mặt lại trắng bệch đầy mất mát. Anh ta có thể cảm giác được vết thương nơi cổ tay nghiêm trọng đến mức nào, vả lại, trên cây quạt của đối phương còn bôi độc và quy luật Hủy Diệt. Bị nó cắt đứt cổ tay, muốn hoàn toàn lành lặn là rất khó.

"Hoàng Bùi, con làm gì vậy? Chẳng phải bổn viện trưởng đã nói là phải giao lưu một cách hữu nghị sao?", đối mặt với sự chất vấn của Cố Hoàng Sí, Dư Mộc Dưỡng vội vàng nhìn ông ta với ánh mắt đầy xin lỗi, sau đó, quay sang quát Hoàng Bùi.

"Viện trưởng, con cũng có muốn đâu! Con đã nương tay rồi đó, không thì anh ta đã chết rồi. Con không biết anh ta yếu như vậy! Thật sự không thể trách con, con còn chưa cả làm nóng người nữa!", Hoàng Bùi nhún vai, bất lực, oan ức nói: "Viện trưởng, con... con mà biết anh ta yếu như thế thì đã cột tay chân mình lại đánh với anh ta rồi".

"Biết đối phương yếu, vậy thì đừng dùng vũ khí", Dư Mộc Dưỡng lại nói.

Không biết tại sao, nhưng rõ ràng Dư Mộc Dưỡng đang quát Hoàng Bùi, song khi nghe vào trong tai mọi người ở học viện Hạp Tự lại trở thành biến tướng sỉ nhục, rành rành là đang sỉ nhục bọn họ!

"Vâng, viện trưởng, con... con biết rồi. Kế tiếp, con sẽ không dùng vũ khí", Hoàng Bùi nghe lời cất cây quạt đi, nhìn sang đám Nguyên Bảo, Tần Hạt: "Mọi người này, ai là người tiếp theo?"

Hắn ta vừa nói xong, bỗng có một người trong hơn trăm học viên đứng bên cạnh Dư Mộc Dưỡng lớn tiếng nói: "Hoàng Bùi, cậu tính chơi trội một mình à? Không để chúng tôi lên làm nóng người sao?"

"Ha ha... Phương sư huynh, tôi cũng chỉ vừa ra tay thôi mà? Còn chưa đã ghiền đâu. Tôi đánh thêm hai người, nhiều nhất là hai người nữa thôi. Còn đâu, sẽ nhường cho Phương sư huynh nhé", Hoàng Bùi thong dong, cười cợt.

"Cút, còn đánh thêm hai người? Bọn họ có mấy người có thể đứng ra chứ?", Phương sư huynh kia khinh bỉ cười: "Thôi bỏ đi, dù gì ông đây cũng lười vân vê con kiến, không giành với cậu".
"Khốn kiếp!", Nguyên Bảo tức giận đến nỗi siết chặt nắm tay, đối phương thật sự quá kiêu ngạo và sỉ nhục người khác.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.