Chương trước
Chương sau
Nguyên nhân không kịp thật sự là - bất ngờ, chưa kịp chuẩn bị, không hề có dấu hiệu nào mới trở tay không kịp.

Hễ ông ta cẩn thận hơn, lúc nào cũng chuẩn bị tốt để cứu người thì đã có cơ hội cứu Bàng Hoành, tiếc là...

Thoáng chốc.


"Không!", tiếng hét hoảng loạn, sợ sãi, tuyệt vọng, không tài nào tin nổi, bất lực của Bàng Hoành vang vọng khắp đất trời. Hắn ta có thể xác định, sự giãy giụa như thiêu đốt máu huyết, đan điền, tuổi thọ, nền móng võ đạo đều là vô ích. Suy cho cùng, hắn ta cũng phải chết thôi, có giãy giụa thế nào cũng chẳng có tác dụng gì.

Tiếng hét ấy vừa cất lên, đã lập tức im bặt.

"Đùng...", Bàng Hoành trực tiếp bị đập thành một đống máu loãng, thần hồn và cơ thể đều nát bét.

Bị giết chỉ trong một chiêu!

"Kiếm nguyên hết hợp với bia Huyền Diệu mạnh thật đó chứ", Tô Minh vui vẻ thầm nghĩ, sức mạnh do chúng mang lại cũng khiến anh cảm thấy bất ngờ.

"Tiểu Hoành...", khi Bàng Hoành chết, tam trưởng lão nội viện lập tức xuất hiện trước mặt mọi người.

Ánh mắt Tô Minh khẽ co rút lại, lộ ra vẻ nghiêm túc.

Vừa giết trẻ xong lại tới già?

Tô Minh có thể khẳng định, ông lão kia chính là cao thủ cảnh giới Siêu Thoát hàng thật giá thật, vì ông ta khiến anh cảm thấy cực kỳ nguy hiểm, tuyệt đối là một quái vật đỉnh cấp.

Khi Tô Minh nhìn về phía tam trưởng lão nội viện, ông ta cũng đang nhìn anh với một ánh mắt lạnh lẽo khôn tả, dường như chuẩn bị ra tay.

"Hà Lậu, công bằng chiến đấu, sống chết có số", đúng lúc này, một giọng nói có chút già cả, ôn hòa, không thể chối cãi vì lời ông ta nói chính là chân lý chợt vang lên.

Hà Lậu là tên của tam trưởng lão nội viện, mà người dám gọi thẳng tên ông ta chắc cũng chỉ có viện trưởng học viện Kỷ Nguyên.

Quả nhiên sau đó, một người đàn ông trung niên mặc áo trắng, để tóc dài đầy nho nhã chợt xuất hiện một cách hết sức kỳ bí, vì chẳng phát ra chút tiếng động nào, ngay cả quy luật không gian cũng không dao động, thật sự giống y như là tự dưng hiện ra.

"Hà Lậu chào viện trưởng", Hà Lậu hít sâu một hơi, dằn cơn giận và sát khí xuống, hơi khom lưng, kính cẩn chào hỏi.

Sau đó, ông ta lại chắp tay với Tô Minh: "Đệ tử của tôi chết trong tay cậu cũng đúng, cậu, rất lợi hại".

Hà Lậu nói xong bèn xoay người bước đi.

Dù ông ta hết sức kinh ngạc và thưởng thức tư chất võ đạo tuyệt thế vô song của Tô Minh, nhưng lại không chấp nhận nổi việc đệ tử của mình chết trong tay anh. Ông ta không tìm Tô Minh trả thù đã là rất kiềm nén rồi.

Tô Minh hơi bất ngờ, giết nhỏ xong lớn không xông tới à? Đúng là khó tin.

Nói thật, mấy năm nay anh đều giết nhỏ xong thì lại có lớn chạy tới.

Thậm chí, ban nãy, khi giết Bàng Hoành, anh còn chuẩn bị không chết không ngừng với học viện Kỷ Nguyên.
"Đừng bất ngờ, học viện Kỷ Nguyên không có nhỏ nhen như vậy", người đàn ông trung niên áo trắng kia khẽ cười, mở miệng nói, rồi nhìn anh với ánh mắt đầy khen ngợi: "Nếu học viên học viện Kỷ Nguyên tôi bị người khác ỷ lớn hiếp nhỏ, bị cướp giật hay hạ độc hãm hại mà chết... thì dù là người làm việc lặt vặt, cả học viện cũng sẽ dốc hết sức không tiếc bất cứ giá nào trả thù, lấy lại công bằng cho họ. Học viện Kỷ Nguyên không chủ động gây chuyện, nhưng cũng không sợ rắc rối. Song, nếu là công bằng chiến đấu thì sống chết có số, phải tự gánh chịu hậu quả. Dù là bổn viện trưởng hay toàn bộ học viện cũng sẽ phân rõ đúng sai".

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.