"Đao mang của anh hơi yếu đó", Tô Minh nhàn nhạt nói.
Kế tiếp.
"Khôi phục", Tô Minh lạnh nhạt nói hai từ.
Thoáng chốc, kỳ tích chợt xuất hiện, bia Huyền Diệu rõ ràng sắp bị bổ đôi, ảm đạm không ánh sáng lại... lại... lại khôi phục như cũ dưới vô số đôi mắt!
Chắc chỉ mất một hai giây là đã lành lặn như cũ, quả thật là đáng sợ.
Đừng nói Bàng Hoành, ngay cả những học viên và những lão quái vật thuộc ban lãnh đạo như viện trưởng, phó viện trưởng, trưởng lão nội viên của học viện Kỷ Nguyên đang xem đều ngừng thở, chấn động, ngơ ngác nhìn chằm chằm Tô Minh và bia Huyền Diệu.
Một hai giây là có thể khôi phục một Chí Bảo Thủy Nguyên thượng phẩm gần như bị hủy? Đùa gì vậy?
Dù đã nhìn thấy tận mắt, nhưng họ vẫn không tài nào tin nổi!
"Anh...", Bàng Hoành biến sắc, rồi lại bất chợt có chút luống cuống.
"Được rồi, tôi nhường xong rồi, mời, ừ, mời anh đi chết đi", Tô Minh cười, giơ tay bày ra động tác mời, sau đó... anh chợt lạnh mặt, nhìn chằm chằm vào Bàng Hoành, quát: "Đi!"
Phút chốc, bia Huyền Diệu lập tức phóng to, che trời lấp đất, đâm vỡ hư không, xé rách hành tinh, như một ngọn núi Thần, một tảng đá Ma Thạch khổng lồ nhìn không tới cuối! Bao la bát ngát, lạnh lẽo đầy vẻ tàn bạo, xông thẳng về phía Bàng Hoành.
Bàng Hoành gần như không thở nổi, vì hắn ta... hắn ta thế mà lại ngửi được mùi vị của cái chết!
"Chí Bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/640873/chuong-2493.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.