Phù Dịch vừa nói, ánh mắt vừa lóe lên vẻ nguy hiểm, phấn khích không chút giấu giếm. Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau lưng, dù anh có tư chất yêu nghiệt đến mấy thì cũng chỉ là bàn đạp cho Phù Dịch tôi thôi, không phải sao?
Phù Dịch đang chuẩn bị ra tay.
"Đúng thế! Người! Phải biết tự mình hiểu lấy! Còn sống, mới là là quan trọng nhất!", Tô Minh gật đầu.
"Anh đồng ý?", Phù Dịch vui vẻ, nghĩ rằng Tô Minh nghĩ thông, định ngoan ngoãn nộp ra món quà mà sông Tiên ban tặng.
"Khinh Khinh, tôi tiễn anh Phù Dịch của cô một đoạn đường, cô có ý kiến gì không?", Tô Minh quay đầu, cười nói, giơ tay lên xoa cái đầu nhỏ của Ninh Khinh Khinh.
Tiễn một đoạn đường?
Là sao?
"Mời anh Phù, để tôi tiễn anh xuống suối vàng", sau đó, Tô Minh nhe răng cười, sát khí bùng nổ.
"Không biết sống chết!", Phù Dịch cũng không thèm che giấu, sát khí rợp trời, khẽ quát, giơ tay chộp một cái.
Một dấu móng tay bỗng xuất hiện, xé rách hư không, điên cuồng xông tới.
Dấu móng tay kia đen kịt, cực kỳ khổng lồ, trông rất sống động, tiên tắc, tiên văn lượn lờ, mỗi một thớ thịt đều tràn ngập khí tức hủy diệt. Nó vừa xuất hiện đã xông thẳng về phía Tô Minh.
Không gian bị sẽ rách dập dờn sóng gợn, phá tan ranh giới, sinh ra một loại vặn vẹo ánh vào mí mắt, trông cực kỳ chấn động.
Chỉ riêng khí tức hủy diệt tỏa ra từ trên dấu móng tay kia đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/640616/chuong-2236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.