Khắp mặt đều là máu, bởi lúc Phùng Yêu chết thì máu bắn tứ tung, còn bắn lên cả người Phùng Bính.
Da đầu hắn như nổ tung, đầu óc trống rỗng.
Hắn theo bản năng điên cuồng thi triển võ kỹ của mình rồi chém về xung quanh.
“A…! Thứ quái quỷ gì vậy? Mau ra đây! Ra đây! A…! ‘Hoang Huyết Chiến Pháp’, ‘Đại Ma Âm Dương Đao’…”, sắc mặt Phùng Bính dữ tợn, điên cuồng gào thét, đao trong tay múa loạn, tiên nguyên cũng vung ra một cách lãng phí, cùng với đó là đao ý bán bộ Bát Đoạn. Có thể nói là vô cùng mạnh.
Nhưng…
Lại chém không trúng mục tiêu, vậy thì có tác dụng gì.
Dường như ba con oán thú cấp bốn đỉnh phong kỳ sau khi nuốt trọn và giết chết Phùng Yêu thì đều biến mất.
Không thấy tung tích đâu!
Không có động tĩnh mà cứ để mặc Phùng Bính điên cuồng.
Phùng Bính lại vung đao trong tay lên chém một lúc lâu, đến khi tiên nguyên toàn thân tiêu hao sạch sẽ.
Đến khi Phùng Bính sắp cạn kiệt sức lực, cuối cùng hắn cũng lý trí hơn. Lẽ nào, bọn chúng rời đi rồi? Ừm! Nhất định là như vậy rồi!
Nhưng…
Suy nghĩ này vừa lóe lên thì…
“Gầm!”, âm thanh quen thuộc khiến Phùng Bính tuyệt vọng.
“Không…”, Phùng Bính tuyệt vọng hét lên.
Sau đó…
Phụt!
Làn sương máu… Chỉ còn lại làn sương máu.
Thể xác và thần hồn của Phùng Bính đều bị xé nát và nuốt trọn.
“Sao có thể như thế? Sao có thể? Làm sao có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/640541/chuong-2161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.