Chương trước
Chương sau
Rót xong, Tô Minh hít một hơi thật sâu, trên mặt với thần sắc đê mê: “Rượu ngon! Lão Hổ! Uống nhiều chút!”

Nói xong, Tô Minh không khách khí mà một hơi uống cạn.

Nhưng Huyết Vu Hổ chỉ biết cười gượng. Mặc dù đã cố ép mình phải thoải mái, cố nhắc nhở mình là sợ cái gì? Nhưng vẫn không kìm chế nổi sự căng thẳng của mình. Anh ta cầm chén rượu lên mà tay không ngừng run rẩy.


“Một mình ư? Anh bạn nói đùa rồi?”, Chu Phú ẩn mình rất kỹ, một tay ông ta đặt lên bàn, gõ vài cái rồi nói: “Nếu cậu không muốn tiết lộ quá nhiều, vậy thì chúng ta nói sang hướng khác cũng được. Cậu đến từ khu vực nào trong bốn khu vực của nền văn minh Trạch?”

Nền văn minh Trạch dựa vào vị trí địa lý đông, tây, nam, bắc chia làm bốn vực: Đông vực, nam vực, bắc vực và tây vực.

Chưa đợi Tô Minh lên tiếng thì ở phía sau sân khấu đã có người nhanh bước đi tới. Đó chính là người của tộc Nghịch Huyết Ma Hổ.

Người dẫn đầu là Hổ Chính Kiếm với sát ý đùng đùng.

Ông ta hận nỗi không thể băm đám Tô Minh và Huyết Vu Hổ thành trăm mảnh.

“Tên nhãi này không phải đến tư nền văn minh Trạch mà là nền văn minh cấp một rác rưởi thôi. Nơi đó có tên là nền văn minh Xương”, Hổ Chính Kiếm ở đằng xa nói vọng lại.

Cái gì?

Hổ Chính Kiếm vừa nói xong thì các vị khách có mặt ở đây đều đơ người, ngay cả Chu Phú cũng thế.

Đùa à?

Đến từ nền văn minh cấp một?

Vậy mà hai người này dám ngang nhiên đến tham dự hôn lễ? Lẽ nào không biết như vậy sẽ làm hoen ố cả hôn lễ sao?

Mọi người đều biết, bất cứ ai trong nền văn minh cấp hai, kể cả là nô lệ hay người hầu thì đều coi thường những con kiến nhãi nhép như này ở nền văn minh cấp một.

Không có ai là ngoại lệ cả.

Nếu hai người này thật sự đến từ nền văn minh cấp một thì chỉ dựa vào việc họ dám ngồi ở vị trí này đã đủ đáng tội chết lắm rồi.

Đặc biệt đám người nhà họ Chu lúc này đều nín thở.

Chỉ một cái nhìn của Chu Phú mà Hổ Chính Kiếm cảm thấy như mình sắp rơi vào hố băng của thế giới chết, suýt nữa ngã quỵ. Đúng là đáng sợ.

Còn Chu Phú thì vô cùng phẫn nộ.

“Vâng, vâng, vâng!”, Hổ Chính Kiếm gật đầu, sắc mặt trắng bệch, trong lòng hận Tô Minh và Huyết Vu Hổ vô cùng.

Nếu hôn lễ của con gái bị phá hỏng bởi hai kẻ này thì ông ta sẽ băm chết luôn. Ông ta nhìn chằm chằm vào Tô Minh và Huyết Vu Hổ, con ngươi đỏ ửng.

Rất nhanh, ông ta đi đến phía trước bàn đó.

“Huyết Vu Hổ! Cậu khó khăn lắm mới giữ được cái mạng này, sao không ngoan ngoãn cút về nền văn minh cấp một của cậu đi, lại còn quay về đây tự tìm cái chết. Cậu muốn chết kiểu gì?”, giọng nói Hổ Chính Kiếm khàn khàn, khí tức như khóa chặt Huyết Vu Hổ.
Lúc này Huyết Vu Hổ không thể thở nổi, càng không biết nói gì. Bởi vì anh ta đã là phế nhân, đâu đỡ được khí tức chèn ép của Hổ Chính Kiếm ở cảnh giới bán bộ Tiên Vương.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.