Chương trước
Chương sau
Nếu như có thể thì nhận Tô Minh làm đệ tử mới là điều mà ông ta mong muốn, chỉ là…

Ông ta nghĩ mình vốn không xứng nhận Tô Minh làm đệ tử.

E rằng thực lực của Tô Minh hiện giờ còn có thể đánh Tống Xạ Sơn không kịp trở tay nữa chứ chẳng chơi.


“Sư phụ, sao không thấy người kích động gì thế? Trời ơi, sư phụ, người cũng bình tĩnh quá rồi đấy!”, Quân Tốc Tốc liên tục mô tả, cô ta đã kích động đến mặt mày hơi ửng đỏ lên rồi, nhưng nhìn sang sư phụ của mình thì lại không thấy phản ứng gì, thế là không biết nói gì nữa. Sư phụ, người hơi bình tĩnh quá rồi đấy!

“Được rồi, đừng huyên thuyên nữa, ồn ào quá, đến sân thi đấu rồi hẵng nói đi!”, Tống Xạ Sơn phất tay.

Quân Tốc Tốc chỉ đành im lặng.

Rất nhanh sau đó, ba người họ đã đến sân thi.

Sân thi rất lớn nhưng lúc này đã đầy ắp người.

Người đông như biển.

Có điều, không khí rất tĩnh lặng.

Sở dĩ tĩnh lặng là vì gần như tất cả mọi người ở đó, bất kể là đệ tử của nội viện hay ngoại viện hay viện tạp dịch, thậm chí là chân viện, còn có một số thanh niên cùng đến tham gia thi, và cả tầng lớp quản lý của học viện nữa, họ đều trố mắt nhìn vào một thanh niên.

Nhìn chằm chằm…

Nhìn một cách căng thẳng.

Còn trước mặt thanh niên kia thì là hai người trung niên.

Một người mặc áo khoác dài màu đỏ, một người mặc áo vải bố đơn giản.

Người trung niên cao mặc áo đỏ tên là Vương Thừa Quy, Đại Đế thượng vị chín chuyển, là lão quái vật nổi danh lâu rồi. Ông ta đã dừng lại ở cảnh giới Đại Đế thượng vị chín chuyển này hơn một trăm triệu năm, nhưng vẫn mãi chưa chạm đến được ngưỡng Tiên.

Người trung niên áo vải bố trơn có vẻ nghiêm nghị, chắp hai tay phía sau, hai mắt hõm vào trong, ánh mắt xa xăm. Ông ta là Lưu Mộc Sàn, cũng là Đại Đế thượng vị chín lần chuyển, cũng dừng ở Đại Đế thượng vị chín lần chuyển rất nhiều năm rồi, không thua kém gì Vương Thừa Quy.

Hai người họ đều là phó viện trưởng, cộng thêm Tống Xạ Sơn nữa thì ba người phó viện trưởng của học viện đã có mặt đủ.

Lúc này.

Vương Thừa Quy và Lưu Mộc Sàn đang đứng trước mặt Lăng Dương, chờ đợi tên này lựa chọn.

Lăng Dương chậm rãi, điềm tĩnh, dù trong tình hình đó, hắn ta vẫn không quá kích động. Hoặc cũng có thể nói, hắn ta có thể khống chế rất tốt cảm xúc của mình, chỉ với tâm thái đó thôi thì cũng đủ khiến người ta phải nể rồi.

Sau lưng Lăng Dương cũng có một vài thanh niên, họ cũng đều đã thi đậu, từ nay về sau, chính là học viên của học viện Hỗn Độn.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.