Chương trước
Chương sau
“Sư phụ, không phải hai hôm nay đang diễn ra thi sát hạch tuyển chọn học viên mới sao?”. Lúc này Quân Tốc Tốc mới nói: “Hôm nay xuất hiện một yêu nghiệt, đã kinh động cả học viện rồi, rất nhiều trưởng lão của học viện, thậm chí cả phó viện trưởng Vương và phó viện trưởng Lưu cũng đã ra mặt, muốn thu nhận tên yêu nghiệt đó làm đệ tử. Đệ tử sốt ruột chết đi được, tìm người ở khắp nơi nhưng không tìm thấy. Sư phụ, bây giờ chúng ta đến sân thi đấu đi, nói không chừng vẫn còn có cơ hội giành tên yêu nghiệt đó!”

“Hả? Yêu nghiệt ư?”, Tống Xạ Sơn hơi tò mò: “Nói kỹ hơn đi nào!”


“Sư phụ, chúng ta vừa đến sân thi đấu vừa nói đi ạ, nếu không thì không kịp mất. Người không nhìn thấy phó viện trưởng Vương và phó viện trưởng Lưu đấy thôi, còn có các vị trưởng lão nữa, ai cũng thèm thuồng như muốn đánh nhau vì tên quái vật đó đấy!”, Quân Tốc Tốc nói phóng đại lên.

“Chuyện này…”, Tống Xạ Sơn muốn từ chối, vì dù gì thì ông ta cũng còn phải dắt Tô Minh đến nội vụ các, đấy mới là chuyện quan trọng.

Không ngờ, Tô Minh lại mỉm cười và nói: “Đến sân thi đấu xem thử đã, chuyện của tôi không cần phải gấp!”

“Cũng được!”, Tống Xạ Sơn gật đầu. Nói thật lòng, nhìn dáng vẻ đó của Quân Tốc Tốc thì ông ta cũng cảm thấy hứng thú, rốt cuộc tên đó mạnh đến mức nào mà nói quá đến vậy?

Trên đường đến sân thi đấu thì Quân Tốc Tốc đã lớn tiếng và nói với vẻ kích động:

“Sư phụ, yêu nghiệt đó tên là Lăng Dương, năm nay chỉ mới sáu ngàn tuổi nhưng đã là Đại Đế trung vị ba chuyển rồi”.

“Chuyện đó vẫn chưa đáng sợ nhất, điều đáng sợ nhất là lúc tham gia sát hạch học viên mới, hắn ta đã đánh mười con rối trong cuộc thi như đánh bao cát, có đến mấy tên bù nhìn bị đánh đến tan nát!”

“Phải biết rằng năm xưa, dù là con đây, lúc tham gia thi sát hạch học viên mới cũng chỉ có thể miễn cưỡng kiên trì trong vòng một trăm nhịp thở để không bị đánh bại trong tay mười con rối của cuộc thi, chỉ vậy thôi là đã gây sốc lắm rồi!”

“Nhưng Lăng Dương hoàn toàn không phải là kiên trì, mà là đánh ngược lại đám con rối trong cuộc thi, người nói xem có đáng sợ hay không?”

“Còn nữa, lúc Lăng Dương lên núi võ đạo, không ngờ đã có thể thành công cộng hưởng với núi võ đạo, lúc đó, đỉnh núi võ đạo đã có kiếm kỳ lạ xuất hiện!”

“Lăng Dương ngồi xếp bằng dưới kiếm, sau sáu tiếng thì kiếm ý của hắn ta đã đột phát tăng đến thất đoạn, đúng vậy, chính là thất đoạn”.

“Sư phụ, một người sáu ngàn tuổi mà có kiếm ý thất đoạn trên người, người nói xem hắn ta có còn là con người nữa không?”

“Chuyện đáng sợ nhất là sức mạnh của hắn ta. Khi kiểm tra sức mạnh của hắn ta, hắn ta đã đánh cong thước đo sức mạnh. Người có thể tưởng tượng được sự kinh ngạc của các học sinh và cán bộ cấp cao ở hiện trường lúc đó không?”

“Đánh cong thước đo sức mạnh, vậy thì ít nhất phải có sức mạnh thuần túy đến một ngàn tỷ cân rồi. Nếu không phải là quái vật thì là gì?”

“Một ngàn tỷ cân, dù là đệ tử Chân viện thì cũng không có được mấy người đạt đến được một ngàn tỷ cân đâu nhỉ?”

Tống Xạ Sơn im lặng lắng nghe.

Đúng là rất đáng sợ!

Có điều, không biết vì sao, bản thân ông ta không thấy hứng thú và cũng không có ý định gì cả.

Chỉ có thể nói là do có Tô Minh ở đây…
Thì tất cả thiên tài đều không là gì cả.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.