Chương trước
Chương sau
Tô Minh có thể chống lại đám người như đại sư huynh Thiên Môn - Bách Lý Đồ không?

Lúc này.


"Tính tình của nhóc Tô đúng là...", Đạm Đài Chân Thương có chút bất lực thở dài, quá cứng đầu!

Cứng đầu đến nỗi khiến người khác sượng mặt. Đây là định ép đám yêu nghiệt đỉnh cấp ở vực Hỗn Độn ra tay mà!

Đương nhiên, đám người đến từ vực Hỗn Độn kia cũng chẳng tốt đẹp gì! Vì bọn họ hoàn toàn không cần Tô Minh mở miệng cũng biết Chiến Uyên không chịu nổi nhiều tàu chiến con thoi như vậy hạ xuống.

Nếu đám yêu nghiệt đứng đầu ở vực Hỗn Độn đó thân thiện chút, chủ động ngừng tàu chiến ở trong hư không thì chẳng phải mọi chuyện đã êm đẹp ư? Đây rõ ràng là ghét Tô Minh, thậm chí là muốn thử xem thực lực của Tô Minh thế nào.

"Ha ha", quả nhiên, thoáng chốc, hơn mười con tàu chiến kia chẳng những không dừng lại, mà thanh niên áo trắng trên tàu của Thiên Môn còn liếc Tô Minh, cười lạnh một tiếng, không thèm nói thêm cái gì nữa, nhưng rõ ràng con tàu gã đang đứng đã tăng tốc! Điên cuồng tăng tốc!

Thậm chí, trận pháp tấn công trên tàu chiến con thoi còn bị mở ra hết!

Thanh niên áo trắng kia không những bảo tàu chiến của Thiên Môn hạ xuống Chiến Uyên, mà còn định hạ thật mạnh xuống! Muốn dùng tàu chiến va chạm tầng võ đạo nhỏ này trong thế giới Tiểu Thiên!

Chỉ cần tàu chiến hạ xuống chắc chắn sẽ là một trận tai nạn tận thế đối với Chiến Uyên.

Thanh niên áo trắng kia chính là đại sư huynh của Thiên Môn - Bách Lý Đồ, làm người rất tàn nhẫn.

Khi tàu chiến của Thiên Môn tăng tốc bay về phía Chiến Uyên thì những con tàu của các nhà khác như nhà họ Kỳ sao có thể rớt lại phía sau? Bọn họ cũng bảo tăng tốc lên.

Những thanh niên tài giỏi đứng trên tàu chiến đến từ vực Hỗn Độn kia đều lộ ra vẻ mặt đùa cợt, tàn nhẫn.

Dừng lại? Dừng con mẹ anh chứ dừng! Nếu Tô Minh anh lộ ra vẻ mặt đáng thương cầu xin, hoặc là quỳ xuống van xin chúng tôi, có lẽ chúng tôi sẽ ra lệnh bảo tàu chiến ngừng lại ở bên ngoài Chiến Uyên. Nhưng thứ như anh mà còn tỏ thái độ kiêu căng vênh váo thì chính là chán sống!

"Ù, ù..."

Hơn mười chiếc tàu chiến con thoi đến từ những gia tộc đứng đầu vực Hỗn Độn cùng tăng tốc tạo nên âm thanh cực kỳ chói tai. Thế giới Tiểu Thiên cũng run lên, dường như sắp bị xé rách.

Bầu không khí càng trở nên cứng ngắc.

"Vậy, anh có thể làm gì tôi nào?", đại sư huynh Thiên Môn Bách Lý Đồ đứng trên boong tàu, từ trên cao ngó xuống Tô Minh, tươi cười sáng lạn như ánh Mặt Trời, nhưng lại lộ ra vẻ kiêu ngạo đầy tàn nhẫn.

Chuyến đi vào thế giới Đại Thiên lần này không chỉ là để theo đuổi Phong Vũ Vân, mà còn muốn kiếm chác chút lợi ích. Trong đó, món hời lớn nhất không thể nghi ngờ là ở ngay trên người Tô Minh!

Đỉnh Thần Ma trong truyền thuyết kia thì dù là Bách Lý Đồ cũng nhìn mà thèm. Nếu Chí Bảo cỡ đó đặt ở Thiên Môn, chắc sẽ chẳng thế lực có thể sánh vai với gia tộc mình nhỉ?

Đây, chẳng phải nói hồn thảo có khả năng tìm thấy rồi ư, nhưng, bất cứ ai cũng không nghĩ rằng Tô Minh lại khẽ nhíu mày, khó chịu! Khó chịu vì sự nhúng tay của Phong Vũ Vân.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.