"Ý gì đây? Loại con kiến như tộc Thanh Yêm cũng xứng ngồi cùng bàn với chúng tôi sao? Thậm chí, còn có một tên nhóc loài người? Đây là đang sỉ nhục chúng tôi đó hả?", gã to con kia quát lên với Triệu Phiên.
Nói thật, gã to con kia ngồi ở cái bàn trong góc này thì cũng chẳng có địa vị lớn gì, dám nổi giận, đúng là xấc láo và can đảm. Đương nhiên, gã cũng có cái để mà dựa vào. Tuy chủng tộc của gã không mạnh, nhưng cũng ngang ngửa với người hầu của tộc Ma Tuyền. Vì vậy, gã mới dám gây khó dễ.
Huống chi, đối phương chỉ là một gã sai vặt của tộc Ma Tuyền, không được xem như người tộc Ma Tuyền, gã gây khó dễ cũng chẳng sao.
Trái lại, nếu ngồi cùng bàn với tộc Thanh Yêm và một tên loài người, để người biết được thì gã còn mặt mũi nào nữa chứ?
Đó quả thật là một sự nhục nhã.
Khi gã to con kia gây khó dễ, cả cung điện vốn ồn ào nhốn nháo, chợt có rất nhiều người đều ngó sang bên này với ánh mắt cười cợt, xem trò hay, nhưng đa số là khó chịu.
Thậm chí, nhiều người còn chẳng kiêng nể gì bàn tán xôn xao:
"Ý gì đây? Ngay cả một đám con kiến như tộc Thanh Yêm cũng có thể vào sảnh tiệc cưới hả?"
"Tộc Thanh Yêm có tư cách đến tặng quà à?"
"Hình như còn có cả một tên loài người nữa".
"Mẹ nó, nếu là tôi, tôi cũng nổi điên, đây chẳng phải là đang sỉ nhục người khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/640181/chuong-1801.html