Chương trước
Chương sau

"Ý gì đây? Loại con kiến như tộc Thanh Yêm cũng xứng ngồi cùng bàn với chúng tôi sao? Thậm chí, còn có một tên nhóc loài người? Đây là đang sỉ nhục chúng tôi đó hả?", gã to con kia quát lên với Triệu Phiên.

Nói thật, gã to con kia ngồi ở cái bàn trong góc này thì cũng chẳng có địa vị lớn gì, dám nổi giận, đúng là xấc láo và can đảm. Đương nhiên, gã cũng có cái để mà dựa vào. Tuy chủng tộc của gã không mạnh, nhưng cũng ngang ngửa với người hầu của tộc Ma Tuyền. Vì vậy, gã mới dám gây khó dễ.


Huống chi, đối phương chỉ là một gã sai vặt của tộc Ma Tuyền, không được xem như người tộc Ma Tuyền, gã gây khó dễ cũng chẳng sao.

Trái lại, nếu ngồi cùng bàn với tộc Thanh Yêm và một tên loài người, để người biết được thì gã còn mặt mũi nào nữa chứ?

Đó quả thật là một sự nhục nhã.

Khi gã to con kia gây khó dễ, cả cung điện vốn ồn ào nhốn nháo, chợt có rất nhiều người đều ngó sang bên này với ánh mắt cười cợt, xem trò hay, nhưng đa số là khó chịu.

Thậm chí, nhiều người còn chẳng kiêng nể gì bàn tán xôn xao:

"Ý gì đây? Ngay cả một đám con kiến như tộc Thanh Yêm cũng có thể vào sảnh tiệc cưới hả?"

"Tộc Thanh Yêm có tư cách đến tặng quà à?"

"Hình như còn có cả một tên loài người nữa".

"Mẹ nó, nếu là tôi, tôi cũng nổi điên, đây chẳng phải là đang sỉ nhục người khác hả?"

"Đó là Linh Điệp - thánh nữ tộc Thanh Yêm đúng không? Quả thật rất đẹp, chậc chậc..."

...

Triệu Phiên có hơi xấu hổ, luống cuống và tức giận, nhưng cũng không dám nổi giận.

Hắn ta không khỏi quay đầu quát Linh Hoành, Tô Minh, Linh Điệp và Linh Chỉ: "Thứ rác rưởi!"

Chỉ đành trút hết cơn giận lên bốn người Linh Hoành.

"Thưa anh, thật là ngại quá, bốn tên rác rưởi này đúng là không xứng ngồi cùng bàn với anh", sau đó, Triệu Phiên cười nói với gã to con kia.

Hắn ta nói xong lại quát bốn người Tô Minh: "Còn đứng đực ra đó làm gì? Đi theo tôi!"

Sau đó, Triệu Phiên nhanh chóng đi về phía một góc khuất hơn trong cung điện.

Trong góc khuất hoàn toàn không có vị trí để xếp bàn ngọc, Triệu Phiên hừ lạnh, rồi chợt nảy ra một ý, lấy một cái bàn nhỏ và mấy cái ghế trong nhẫn không gian ra.

"Bịch!"

Sau đó đặt trong góc khuất, cái bàn được làm bằng gỗ, cũng không gãy hay gì, chỉ là... So với những cái bàn bằng ngọc to lớn trong cung điện thì trông nó rất nhỏ và như kiểu mình kém hơn người khác...
"Ngồi đây đi", Triệu Phiên nói: "Còn rượu gì đó, chẳng phải tộc Thanh Yêm mấy người chuyên ủ rượu hả? Uống của mình đi".

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.