Chương trước
Chương sau
Triệu Phiên đi đằng trước, 4 người Tô Minh và Linh Hoành theo sau.

"Tiểu Điệp, là bố hại con...", giọng Linh Hoành tràn ngập áy náy và tuyệt vọng, còn có chút điên cuồng: "Hay là con trốn đi! Giờ đi luôn!"

"Con đi? Vậy tộc Thanh Yêm phải làm sao? Huống chi, giờ đã ở trong tộc Ma Tuyền, con có muốn cũng không được!", Linh Điệp chua xót nói, nước mắt tuôn như mưa.


Linh Chỉ đứng cạnh định an ủi Linh Điệp, thế hệ trẻ trong tộc Thanh Yêm không ai là không thích và thương thầm thánh nữ Linh Điệp. Dù gì, Linh Điệp cũng xinh đẹp, dễ thương và hiền lành như vậy.

Song, giờ anh ta phải an ủi Linh Điệp thế nào đây? Ngay cả một câu "Linh Điệp, anh sẽ bảo vệ em, em chắc chắn sẽ ổn thôi" cũng không dám nói, vì anh ta biết mình không làm được.

Đã đến tộc Ma Tuyền thì họ như dao thớt, mình chỉ có thể như thịt cá.

Tô Minh im lặng, trong lòng có hơi buồn.

Tàn khốc, thật sự quá tàn khốc!

Trong thế giới võ đạo, nếu không có đủ thực lực thì chỉ có tuyệt vọng và sự tàn nhẫn.

Anh không khỏi nghĩ nếu lần này mình không gặp Linh Điệp thì cô ta sẽ có kết cục như thế nào đây?

Trên đường Triệu Phiên dẫn đám Tô Minh đi đến sảnh tiệc còn gặp rất nhiều người, có tộc Ma Tuyền, có những tộc khác đến tham gia lễ cưới. Và họ đều rất mạnh, không ai có cảnh giới thấp hơn Vực Chủ hết, Bán Đế hay Đại Đế cũng có không ít. Tổng thể quả thật mạnh hơn thế giới Đại Thiên của nền văn minh Xương không biết bao nhiêu lần.

Có một điều đáng buồn là, dù Linh Hoành chủ động chào hỏi những người kia, thì chỉ đổi lại sự chế giễu, thậm chí trực tiếp bị bơ. Thật sự rất xấu hổ.

Cuối cùng cũng đến sảnh tiệc cưới. Nó rất rộng, là một tòa cung điện nguy nga, khổng lồ và được xây bằng những tảnh đá cực lớn, mỗi tảng đá đều bóng loáng như ngọc. Chúng được gắn với nhau bằng trận pháp, trông cực kỳ chấn động.

Tổng thể của cung điện đã bị một màu đỏ tươi vui bao phủ.

"Theo tôi, tôi sẽ sắp xếp chỗ ngồi cho mấy người", Triệu Phiên quay đầu nhìn đám Linh Hoành, nói.

Sau đó, mấy người đi vào cung điện.

Trong cung điện có một loạt cái bàn bằng ngọc được xếp khắp nơi, chắc phải trên trăm bàn. Lúc này, khách khứa đã đến được 70, 80%, trông rất nhộn nhịp.

Phía trước có một cái bục lễ cực kỳ lỗng lẫy.

Giờ đây, trên bục đương nhiên không có cô dâu và chú rể vì còn chưa đến giờ lành. Trái lại, có mấy vũ công xinh đẹp đang múa hát, khiến dưới bục vang lên từng đợt trầm trồ.

Triệu Phiên dẫn bốn người Tô Minh đi đến trong góc, ở đó có một cái bàn khá ít người, chỉ có ba bốn người ngồi, xếp đám Tô Minh ngồi đây cũng đủ.

Song, Triệu Phiên còn chưa kịp bảo bốn người Tô Minh ngồi xuống, ba bốn người đang ngồi ở bàn đó đã ngẩng đầu... Một người dáng người cao to, bàn tay có 7 ngón bỗng trợn to đôi mắt như chuông đồng.

"Bốp!"

Gã đập mạnh ly rượu xuống bàn, vang cái bốp.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.