Chương trước
Chương sau
Bởi vì, hắn rất sợ Tô Minh, quá mức yêu nghiệt!

Loại cấp bậc yêu nghiệt như Tô Minh quả thực khiến tâm tình hắn cũng hoảng loạn, có chút ám ảnh ám ảnh. Tô Minh không chết thì tương lai hắn cũng sẽ chịu ảnh hưởng từ đến tâm cảnh.


Tô Minh, bắt buộc phải chết!

Chỉ chớp mắt.

“Tháp Tiên Lạc, trấn áp cho tôi!”, Chu Huyền nghiến răng nghiến lợi, cười đầy hung ác, toàn thân phát lực, huyền quang từ Đại Nhật Bất Bại Thể mạnh mẽ bao phủ, hai tay hắn hung hăng nâng lên, tháp Tiên Lạc cũng nâng cao lên theo.

Lập tức, tháp Tiên Lạc khẽ động giống như mở ra chư thiên vạn giới.

Tháp Tiên Lạc lặng yên không tiếng động lại mang theo sức mạnh Chư Thiên, sức mạnh Tiên Lạc, vô cùng mạnh.

“Đi!”, Chu Huyền lại quát lớn một tiếng.

Tháp Tiên Lạc kia chuyển động, lập tức phóng to, phóng to gấp một trăm ngàn lần, bốn mươi chín tầng ngút trời, không thấy được cả đỉnh Tiên Nhân, nó che phủ cả bầu trời rồi đập mạnh về phía Tô Minh.

Trong nháy mắt đó, khi tháp Tiên Lạc hoàn toàn phóng thích sức mạnh trấn áp xuống, từ trên xuống dưới Tiên Lạc Hồ giống như ngày tận thế, ngay cả hồ Tiên Lạc cũng bắt đầu cuộn trào, âm ỉ réo rắt, không gian đều bị chấn động thành hư vô, đánh thành thời kỳ Hỗn Độn ban đầu.

Mà hàng tỉ người vây xem kia đều bị trọng thương, ngả rạp, kêu la thảm thiết, khắp nơi kinh sợ…

Lại nhìn sang Tô Minh, lúc này anh đang bị tháp Tiên Lạc khóa chặt, vị trí chỗ anh đã trở thành tâm bão Hỗn Độn, sức mạnh cắn nuốt của lỗ đen bao vây Tô Minh, không để anh có chút cơ hội trốn chạy.

“Đúng là yêu nghiệt vô song một đời, so với Huyền Nhi thì không biết người còn yêu nghiệt gấp mấy lần nữa, thật đáng tiếc!”, Viên Châm lầm bầm tự nói, nhưng trong lòng lại càng cảm thấy vui sướng hơn, yêu nghiệt dù tốt nhưng nếu điều đó không tốt cho học viện Tiên Lạc, yêu nghiệt kia bị phế cũng được, thậm chí nếu chết lại càng tốt.

“Cuộc hôn nhân của mình và Chu Huyền, ước chừng phải suy nghĩ lại lần nữa rồi!”, Tần Lưu Ly thầm nghĩ trong lòng, ánh mắt u ám, vốn dĩ cô ta không quá bài xích mối hôn nhân này, nhưng bây giờ đột nhiên cô ta phát hiện, bản thân đã nhầm rồi.

Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, Chu Huyền cũng không phải người xuất sắc nhất.

Ít nhất, so với người trẻ tuổi lạ mặt mới hai mươi tuổi này, hắn còn cách xa vạn dặm.

Điều càng khiến Tần Lưu Ly không thể chấp nhận được chính là tính cách của Chu Huyền, dường như sự điềm tĩnh, bình tĩnh, khôn ngoan, tang thương trước kia đều là giả cả, trong khi chiến đấu với Tô Minh, cô ta đã nhìn thấy Chu Huyền đố kỵ, đầy căm hận…

“Chết dưới chân tháp Tiên Lạc, chắc hẳn anh cũng không cam tâm nhỉ?”, Tần Lưu Ly liếc nhìn Tô Minh đầy sâu xa, đúng là có chút xúc động muốn cứu Tô Minh, chỉ đơn giản vì Tô Minh đã phá vỡ nhận thức về yêu nghiệt, về nhân tài của mình, cô ta nếu cảm thấy Tô Minh chết, nhất là chết dưới chân tháp Tiên Lạc thì thật đáng tiếc, thế nhưng cô ta có muốn cứu người cũng không làm được.

Linh bảo bán bộ Hỗn Độn đã được vận dụng. Trên sân, ngoại trừ rất vài người như Viên Châm và Triệu Phong Niên thì lúc này người muốn cứu đều là lực bất tòng tâm.
Mà Triệu Phong Niên đã bị Viên Châm ngăn chặn, không có cơ hội cứu người.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.