Chương trước
Chương sau
“Đúng là ăn gian!”, Triệu Phong Niên lạnh lùng nói: “Trận khiêu chiến như này mà dùng đến cả bán bộ Linh Bảo Hỗn Độn, ha ha…”.

Điều quan trọng không phải là dùng đến cả bảo vật cấp bậc này.


Quan trọng là cảnh giới của bản thân Chu Huyền cao hơn Tô Minh rất nhiều lần vậy mà còn phải dùng đến tháp Tiên Lạc, đúng là ỷ thế bắt nạt người khác?

Hơn nữa, người khác không nhìn ra nhưng Triệu Phong Niên có thể nhìn ra. Lúc dùng đến tháp Tiên Lạc, Chu Huyền đã mượn năng lượng của đại trận Tiên Lạc, đây cũng coi là ăn gian chăng? Dù sao thì đại trận này là tất cả mọi người trong học viện Tiên Lạc cùng chống đỡ.

Triệu Phong Niên thấy không vui. Nếu không có tháp Tiên Lạc thì Chu Huyền đã chết rồi.

Chu Huyền đúng là chả ra gì, chả là gì so với Tô Minh!

Trận chiến ban nãy rõ ràng là gây ấn tượng rất lớn với mọi người. Tô Minh chắc chắn là yêu nghiệt mạnh nhất trong nền văn minh Xương mà ông ta từng gặp.

Trên thực tế, lúc này ai nấy ở hồ Tiên Lạc đều có thể cảm xúc như Triệu Phong Niên, chỉ ngoại trừ những kẻ ban nãy chấn động đến mất hồn vì trận chiến đấu mạnh ngoài sức tưởng tượng.



Đường đường là cảnh giới bán bộ Vấn Đạo, là kẻ yêu nghiệt nhất trong lịch sử của học viện Tiên Lạc mang trong mình Đế Huyết, đã trăm ngàn tuổi rồi mà lại bị một người trẻ tuổi lạ mặt chưa tới 20 cảnh giới Bất Tử tầng thứ năm đánh bại thế sao?

Dựa theo tình cảm mà nói thì Tô Minh đã thắng rồi.

Bây giờ cũng đã dùng đến tháp Tiên Lạc rồi. Đúng, bảo bối của ai thì người đó có thể dùng, nhưng trong lòng mọi người vẫn cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu.

Giống như danh tiếng truyền thuyết kia của Chu Huyền, cùng với những kỳ vọng và hào quang trước kia, thoáng chốc đều đã bị dập tắt, tàn lụi.

Ánh mắt Tần Lưu Ly chợt lóe lên, không biết đang nghĩ gì.

“Gian lận? Triệu Phong Niên, anh nói chuyện thì động não tí đi, ha ha… Tháp Tiên Lạc chính là vũ khí của Huyền Nhi, sao? Không được dùng à?”, Viên Châm hừ một tiếng, cười lạnh một tiếng: “Huống hồ, vận dụng loại bảo vật cấp độ như tháp Tiên Lạc này cũng chính là biểu hiện của yêu nghiệt, bổn tọa đưa tháp Thiên Lạc cho Tô Minh thì Tô Minh hắn có thể dùng được sao? Nực cười!”

“Anh…”, Triệu Phong Niên câm nín không nói được gì, đúng vậy! Sử dụng vũ khí, bảo bối, cũng chẳng có gì là không thể cả…

“Tô Minh, anh là một đối thủ rất đáng để tôn trọng, anh là người yêu nghiệt nhất tôi từng gặp, đáng tiếc, anh không nên đối chọi tới mức sống chết với học viện Tiên Lạc. Đừng hận tôi, nếu anh cũng có loại chí bảo cấp bậc như tháp Tiên Lạc, anh cũng có thể sử dụng, không phải sao? Rất công bằng!”, Chu Huyền lên tiếng, chợt cười đầy sát ý, đây là đang ức hiếp đối thủ vì không có chí bảo cấp bậc như tháp Tiên Lạc này đó, thế thì có thể làm được gì? Chỉ có thể nhịn mà thôi, ha ha ha ha…

Những khí chất trước kia của hắn như hoài cựu, an tĩnh, tự tinh, thần bí, tang thương các kiểu không hiểu sao đã biến mất rồi, mà chỉ còn lại sát ý, hung tàn mà thôi.

Hắn chỉ muốn giết chết Tô Minh.
Cho dù là sử dụng tháp Tiên Lạc, bị người ta chỉ trích cũng vậy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.